top of page

Cảnh sát bắn thiếu niên 13 tuổi bị tự kỷ nhiều lần


Linden Cameron đang hồi phục tại nhà thương ở Utah sau khi bị thương ở vai, mắt cá chân, ruột và bàng quang.


Kenya Evelyn, ngày 8 tháng 9, 2020

'They’re supposed to de-escalate a situation,’ says mother whose son Linden Cameron has Asperger’s Syndrome and was having an episode caused by ‘separation anxiety’.

Photograph: Johannes Eisele/AFP/Getty Images


“‘Đáng lẽ họ phải ổn định tình hình,”mẹ của của Linden Cameron nói. Cậu bé bị mắc hội chứng tự kỷ Asperger và đang trong tình trạng rối ‘loạn lo âu phân ly’.

Ảnh: Johannes Eisele/AFP/Getty Images


Một thiếu niên 13 tuổi mắc chứng tự kỷ đã bị cảnh sát thành phố Salt Lake bắn nhiều lần tại nhà khi họ được mẹ của cậu bé gọi cầu cứu.


Linden Cameron đang hồi phục trong một nhà thương ở Utah, mẹ cậu bé cho biết, sau khi bị thương ở vai, cả mắt cá chân, ruột và bàng quang.


Golda Barton nói với KUTV rằng bà đã gọi số 911 để yêu cầu một đội can thiệp khủng hoảng vì con trai của bà, vốn mắc hội chứng Asperger (còn gọi là tự kỷ chức năng cao, một dạng tự kỷ nhẹ) và đang bị rối loạn lo âu phân ly khi mẹ chú bé trở lại làm việc sau khi nghỉ hơn một năm.


“Tôi nói, ‘Con của tôi không có vũ khí, không có gì hết, nó chỉ nổi điên và bắt đầu kêu gào la hét,’” bà kể. “Nó chỉ là một đứa trẻ và đang cố gắng thu hút sự chú ý, nó không biết làm cách nào để khống chế cảm xúc.”


Bà nói thêm: "Đáng lẽ họ phải xuất hiện và có thể làm ổn định tình hình bằng cách sử dụng ít sức mạnh nhất có thể."


Thay vào đó, hai cảnh sát đã đi vào nhà từ cửa trước và chưa đầy 5 phút sau đã hô lớn "bước xuống đất" trước khi bắn nhiều phát súng.


“Nó chỉ là đứa con nít,” bà nói. “Tại sao các người không tóm lấy nó? Nó quá nhỏ dại. Nó có vấn đề về tâm thần.”


Trong một cuộc họp báo vào ngày Chủ nhật, Trung sĩ Keith Horrocks thuộc sở cảnh sát thành phố Salt Lake nói với các phóng viên rằng những cảnh đó phụ trách sự việc được báo lại là “một trẻ vị thành niên đang có vấn đề về tâm thần” và nghĩ Cameron “đã đe dọa vài người bằng vũ khí”.


Cảnh sát xác nhận họ không tìm thấy vũ khí nào tại hiện trường.


Trong một tuyên bố với Salt Lake Tribune, Thị trưởng Erin Mendenhall nói sẽ nhanh chóng điều tra vụ việc.


“Dù trong hoàn cảnh nào, những gì đã xảy ra vào đêm thứ Sáu là một thảm kịch và tôi hy vọng cuộc điều tra này sẽ được tiến hành một cách nhanh chóng và trong sáng vì lợi ích của những người liên quan,” bà nói.


Trên khắp nước Mỹ, những vụ cảnh sát giết thường dân không vũ trang, đặc biệt là người Mỹ da màu, đã lên mức báo động trong cộng đồng và dẫn đến các cuộc biểu tình đang xảy ra. Nhiều người nói rằng những phản ứng của lực lượng thực thi pháp luật đối với các cuộc khủng hoảng sức khỏe của cộng đồng thường đặt người bệnh tâm thần vào rủi ro.


Biểu tình đã xảy ra ở Rochester, New York, sau khi một đoạn video của body-camera (thiết bị quay phim chuyên dụng được thiết kế nhỏ gọn để đeo bên người) từ tháng Ba tiết lộ cảnh sát xử lý một cuộc gọi thông báo về một người bị tâm thần bằng cách chế nhạo Daniel Prude, một thanh niên 29 tuổi, và lấy nón trùm lên đầu anh ta. Prude, người Da Đen, đã chết vì nghẹt thở.


Những người biểu tình ở Aurora, Colorado, đã đòi công lý cho Elijah McClain, một thanh niên Da Đen 23 tuổi, đã bị ngưng tim ngay sau khi một nhân viên y tế tiêm thuốc ketamine (một loại thuốc gây mê) vào anh này do các nhân viên cảnh sát được thông báo đây là một người khả nghi.


Video clip của body-camera ghi nhận những lời cuối cùng của McClain: “Tôi là người hướng nội. Tôi chỉ khác biệt. Chỉ chừng đó thôi, tôi xin lỗi.”


Khi các nhà hoạt động kêu gọi phân bổ lại nguồn kinh phí của cảnh sát cho các chương trình y tế công cộng, vài thành phố đã thay đổi các chiến lược ứng phó khẩn cấp.


Liên quan đến vụ việc ở thành phố Salt Lake, tổ chức Neurodiverse Utah nói trong một tuyên bố: “Cảnh sát đã được gọi đến vì cần sự giúp đỡ nhưng lại khiến tình hình tồi tệ hơn khi những cảnh sát Salt Lake mong đợi một đứa trẻ 13 tuổi mang vấn đề về sức khỏe tâm thần hành động bình tĩnh hơn so với những người trưởng thành là viên chức đã qua huấn luyện.”


Barton đã vận động gây quỹ để chi trả các hóa đơn viện phí của con trai của bà. Bà miêu tả Cameron là một bé trai điển hình thích “trò chơi điện tử, chạy xe leo núi và trượt ván”. Bà cũng yêu cầu câu trả lời vì sao con bà không bị khống chế.


“Tại sao họ không gây choáng nó bằng roi điện? Tại sao họ không bắn nó bằng một viên đạn cao su? Các người là những cảnh sát được trang bị không thiếu thứ gì. Thôi đi. Cho tôi được nghỉ ngơi.”


Người dịch: Vũ Xuân Mai (Rachel)

Biên tập: Diễm

Comments


bottom of page