Translated from Vox's article A Trump judge’s new decision would undo more than 50 years of voting rights law
By Ian Millhiser, on 18-02-2022, 00:00:00
Đầu tháng Ba, một thẩm phán do Trump bổ nhiệm đã quyết định, nếu được Tòa án Tối cao thông qua, sẽ gần như vô hiệu hoá các biện pháp bảo vệ quan trọng chống lại sự phân biệt chủng tộc trong các cuộc bầu cử hầu - đặc biệt là trong các chính quyền của Đảng Cộng hoà. Nói rõ hơn, đây là quyết định của một thẩm phán xét xử liên bang, có nghĩa là thẩm phán phải vượt qua tòa phúc thẩm và Tòa án tối cao trước khi cách tiếp cận hẹp về quyền biểu quyết này trở thành luật chính thức. Tuy nhiên, đảng Cộng hòa chiếm số đông trong Tòa án tối cao thường gay gắt với các vụ kiện về quyền bỏ phiếu, vì vậy có nguy cơ rất thực là họ sẽ đồng ý với thẩm phán xét xử này. Vụ kiện có tên Hội nghị bang Arkansas, NAACP kiện Hội đồng Phân bổ Arkansas, và các nguyên đơn cho rằng bản đồ bỏ phiếu của Arkansas đã phân chia vùng theo chủng tộc và vì thế vi phạm Đạo luật Quyền bỏ phiếu (từ giờ sẽ gọi là VRA- ND) - đạo luật quyền công dân đã đóng vai trò then chốt trong nỗ lực kết thúc thời kì Jim Crow. Trong số những điều khác, các nguyên đơn lưu ý rằng các bản đồ chỉ chứa 11 (trong số 100) quận đa số là người Da đen, mặc dù cử tri Da đen chiếm hơn 16 phần trăm dân số của bang. Nhưng Lee Rudofsky, thẩm phán của Trump được chỉ định vụ kiện này, hầu như chưa tìm hiểu gì về độ thực hư của lời tuyên bố rằng đã có sự phân chia vùng bầu cử dựa trên chủng tộc. Thay vào đó, Rudofsky kết luận rằng đơn kiện như vậy “chỉ có thể được đưa ra bởi Bộ trưởng Tư pháp Hoa Kỳ” chứ không phải bởi các nguyên đơn. Các vụ kiện tư nhằm thi hành VRA đã trở thành cố định trong luật dân quyền Hoa Kỳ kể từ những năm 1960. Như Tòa án Tối cao đã giải thích trong Allen kiện Hội đồng Bầu cử Tiểu bang (1969), “việc đạt được mục tiêu cao cả của Đạo luật có thể gặp cản trở nghiêm trọng ... nếu mỗi công dân chỉ được phụ thuộc vào vụ kiện được thiết lập theo quyết định của Tổng Chưởng lý.” Trong số những điều khác, "nhân sự của Bộ trưởng Tư pháp là có hạn, và không thể luôn nắm được nhanh chóng" các chính sách mới của tiểu bang nhắm vào cử tri da màu. Và một đạo luật mà chỉ có tổng chưởng lý mới có thể thực thi sẽ hoàn toàn vô dụng nếu tổng chưởng lý không thi hành nó. Ví dụ, xuyên suốt thời chính quyền Trump, bộ phận bỏ phiếu của Bộ Tư pháp chỉ đưa ra một vụ kiện cáo buộc phân biệt đối xử theo VRA - và đó là một vụ kiện khá nhỏ cáo buộc rằng phương pháp bầu chọn thành viên hội đồng trường học ở khu học chánh Nam Dakota “làm giảm giá trị của lá phiếu của công dân da đỏ Mỹ.” Tuy nhiên, Rudofsky hiện đang tìm cách vô hiệu hóa một trong những biện pháp bảo vệ quan trọng nhất chống lại phân biệt chủng tộc trong các cuộc bầu cử ở Mỹ. Rudofsky đã sai Lý do đơn giản nhất là bởi Tòa án Tối cao xác định rằng ông đã sai trong vụ Morse kiện Đảng Cộng hòa Virginia (1996). Trong trường hợp đó, đa số Tòa án kết luận rằng Mục 2 của VRA, điều khoản được đề cập trong Hội nghị Bang Arkansas, có hiệu lực thi hành thông qua các vụ kiện riêng. Ngoài ra, mặc dù VRA không có bất kỳ lời tuyên bố rõ ràng nào rằng “các nguyên đơn là tư nhân có thể khởi kiện theo luật này,” nhưng Đạo luật này có một số điều khoản vô nghĩa trừ khi các vụ kiện tư được chấp thuận. Ví dụ, một điều khoản quy định rằng các tòa án liên bang xét xử các vụ kiện của VRA sẽ thực hiện quyền tài phán của họ “bất kể việc một người khẳng định quyền lợi” theo VRA đã thử hết các biện pháp pháp lý khác hay chưa. VRA không có ý nghĩa gì khi đưa ra một điều khoản đề cập đến “một người khẳng định quyền lợi” trong một vụ kiện Đạo luật Quyền Bỏ phiếu trừ khi luật cho phép người đó khẳng định những quyền đó ngay từ đầu. Rudofsky muốn thay đổi các mục tiêu để vô hiệu hóa Đạo luật Quyền bỏ phiếu Lập luận chính của Rudofsky là Allen và Morse không nộp đơn vì Tòa án Tối cao đã từ bỏ cách họ diễn giải luật liên bang và VRA phải được hiểu lại theo cách thức mới này. VRA trở thành luật vào năm 1965. Một năm trước đó, tại Vụ J.I. kiện Borak (1964), Tòa án Tối cao quy định rằng các đạo luật liên bang nói chung nên được hiểu thoáng lên để thực thi các vụ kiện tư. Borak giải thích: “Nhiệm vụ của các tòa án là phải tỉnh táo để đưa ra các biện pháp xử lý cần thiết để thực hiện hiệu quả mục đích của quốc hội." Do đó, Quốc hội đã viết rằng VRA vận động dựa trên giả định rằng không cần phải ghi rõ ràng quyền riêng tư vào quy chế vì Tòa án Tối cao gần đây đã có tín hiệu cho phép các vụ kiện tư trong trường hợp luật liên bang rơi vào vô hiệu lực khi không có Toà án Tối cao. Tòa án đã chứng thực cách hiểu VRA này bốn năm sau trong vụ Allen. Sau đó, gần bốn thập kỷ sau khi Quốc hội viết VRA - và 19 năm sau khi Quốc hội ban hành các sửa đổi quan trọng đối với luật vào năm 1982 - vụ Alexander kiện Sandoval (2001) đã đưa ra một cách tiếp cận khắt khe hơn nhiều đối với các vụ kiện tư. Sandoval đã có những nhận định làm suy yếu trường hợp cho phép các vụ kiện tư theo VRA. Ví dụ, Sandoval tuyên bố rằng “các quy chế tập trung vào người được quản chế thay vì các cá nhân được bảo vệ có thể được hiểu là " không có ý định trao quyền cho một nhóm người cụ thể'" - vì vậy, nếu luật liên bang sử dụng cách nói như “tiểu bang không được phép thực hiện X” thay vì “ tất cả mọi người đều có quyền X,” thì các tòa án thường không được cho phép các vụ kiện tư. Điều khoản liên quan trong VRA sử dụng cả hai cách diễn đạt - bắt đầu bằng cụm từ “tư cách bỏ phiếu hoặc điều kiện tiên quyết để bỏ phiếu hoặc tiêu chuẩn, thông lệ hoặc thủ tục sẽ không được áp đặt hoặc áp dụng bởi bất kỳ Bang nào,” nhưng sau đó tiếp tục cấm bất kì hành động bỏ phiếu nào “dẫn đến việc từ chối hoặc rút bỏ quyền bỏ phiếu của bất kỳ công dân Hoa Kỳ nào.” Nhưng ta cũng có những lý do chính đáng để diễn giải vụ Sandoval ngoài khuôn khổ của VRA. Một là, trong khi Sandoval đưa ra một số hướng dẫn diễn giải mà các tòa án có thể sử dụng để xác định xem một luật cụ thể có cho phép các vụ kiện tư hay không, Sandoval cũng tuyên bố rằng “nhiệm vụ tư pháp là giải thích quy chế mà Quốc hội đã thông qua để xác định xem nó có ý định tạo ra không chỉ quyền lợi cá nhân mà cả biện pháp khắc phục cá nhân,” và "ý định tuân thủ nhiệm vụ này là yếu tố quyết định."
Trong trường hợp này, có rất nhiều bằng chứng cho thấy Quốc hội muốn VRA chạm đến quyền cá nhân được thực thi bởi các vụ kiện tư. Một lần nữa, Quốc hội đã viết luật dựa trên các quyết định như Borak, trong đó nhấn mạnh rằng các đảng tư nhân nói chung nên được phép khởi kiện để thực thi các quyền lợi hợp pháp của họ. Các tòa án liên bang đã hiểu luật cho phép các vụ kiện tư ít nhất là từ năm 1969, khi Tòa án đưa ra quyết định vụ Allen. Và Quốc hội tuy đã sửa đổi VRA nhiều lần, nhưng chưa bao giờ chất vấn giả định lâu nay rằng luật pháp cho phép các vụ kiện tư. Ngoài ra, Thẩm phán John Paul Stevens đã đoán trước được phản đối của Rudofsky đối với việc thi hành VRA trong một bài quan điểm ông đã viết trong vụ Morse. Nhìn nhận rằng luật điều chỉnh khi các bên tư nhân được phép khởi kiện theo luật liên bang đã thay đổi vào năm 1996, khi Morse được kết án, Stevens thừa nhận rằng quyết định chứng minh rằng chỉ có tổng chưởng lý mới có thể thực thi luật “có thể đúng nếu VRA mới được ban hành." Nhưng một quyết định như vậy sẽ không "có hiệu lực đối với các trường hợp của chúng tôi, bởi để đánh giá hành động của quốc hội, ta ‘phải tính đến bối cảnh pháp lí hiện đại của nó.’" Nói cách khác, Stevens đã dựa trên một quy tắc khá cơ bản về sự công bằng nốt gốc. Tòa án không nên giải thích một quy chế được viết vào năm 1965 bằng cách sử dụng các quy tắc diễn giải mà Tòa án đã đưa ra nhiều năm sau đó. Nếu Quốc hội biết về Sandoval khi họ viết VRA, thì Quốc hội đã biết diễn đạt rõ ràng hơn. Nhưng Quốc hội không có cỗ máy thời gian. Bất kể trường hợp nào, không chỉ mình Rudofsky muốn bãi bỏ một quy chế dân quyền then chốt bởi các nhà lập pháp năm 1965 đã không dự đoán được tương lai. Trong Brnovich kiện DNC (2021), Tư pháp Neil Gorsuch tuyên bố rằng “các vụ kiện của chúng tôi đã dựa trên giả định - mà không đưa ra quyết định - rằng Đạo luật Quyền Bầu cử năm 1965 đã đưa ra một ngụ ý hành động theo §2,” và đề nghị rằng ông sẽ loại bỏ quyền khởi kiện theo pháp luật này của các bên tư nhân. Ý kiến của Gorsuch chỉ được một thẩm phán khác hưởng ứng, Thẩm phán Clarence Thomas. Vì vậy, nó không phải là luật. Nhưng với lịch sử thù địch của Tòa án Tối cao này đối với VRA, Gorsuch sẽ tìm cách kêu gọi được năm phiếu bầu khẳng định quyết định của Rudofsky.
Người dịch: Trang Ly & An Nguyen
Biên tập: Ren Dinh
留言