top of page

Sau vụ xả súng Atlanta, tương lai mờ mịt chờ đợi những đứa con mất mẹ


Mẹ của Randy và Eric Park là một trong tám nạn nhân của vụ xả súng tại spa làm đẹp. Hai anh em gần như bị bỏ mặc để tự mình bươn trải.


By Juliana Kim, on 10-06-2021, 01:00:00

Mẹ của Randy và Eric Park là một trong tám nạn nhân của vụ xả súng tại spa làm đẹp. Hai anh em gần như bị bỏ mặc để tự mình bươn trải. Duluth, Georgia - Lúc Randy Park lồm cồm bò dậy khỏi giường là đã 1 giờ chiều của một ngày tháng 3 u ám. Lại là một đêm dài chỉ xem TV và chơi điện tử để giúp bản thân quên đi sự trống trải len lỏi trong căn nhà phố, nơi mẹ cậu từng tranh thủ giờ nghỉ làm để về nấu ăn. Cậu nhẹ nhàng di chuyển trên hành lang, băng qua căn phòng trống của mẹ, và lay em trai, Eric, thức dậy. Một ngày mới lại bắt đầu, một ngày mới của cuộc sống mồ côi. Sau vụ xả súng chết chóc tại khu vực Atlanta, gương mặt của Randy và Eric Park, 22 và 21 tuổi, ngay lập tức phủ sóng gần như khắp mọi nơi. Những khuôn hình rạng rỡ đính kèm trên một trang GoFundMe được lập ra sau khi mẹ của họ, Hyun Jung Grant, bị giết hại. Hai anh em bị choáng ngợp bởi nào là tiền quyên góp, nào là đồ tiếp tế, số lượng phóng viên trước cửa nhà, và nhiều cuộc gọi đến mức đơ cả điện thoại Eric. Nhưng sau đó vài tháng, hai anh em đang tuổi trưởng thành nhà họ Park gần như bị bỏ mặc để tự mình bươn trải giữa dòng đời. Nỗi đau mất người thân sau một vụ xả súng hàng loạt có nhiều hình thái khác nhau. Trong những người bị bỏ lại sau tấn thảm kịch tại Atlanta có anh Mario Gonzalez, chồng mới cưới của nạn nhân Delaina Ashley Yaun, khách hàng của tiệm Young's Asian Massage. Có cháu của bà Suncha Kim, người nhập cư từ Hàn Quốc năm 1980. Và có Randy và Eric Park, hai anh em với niềm thống khổ xen lẫn dằn vặt vì người mẹ đơn thân của họ bị giết hại khi làm một công việc bà không hề yêu thích. Thứ công việc lấy đi quá nhiều thì giờ của mẹ mình, nhưng những gì hai anh em biết về nó lại quá ít. “Mẹ bị giết khi đang làm việc để nuôi chúng em,” Randy nói. “Thật bất công. Ngay từ đầu mẹ đã gần như không có cuộc sống riêng.” Một tương lai mờ mịt đang chờ hai đứa con trai của cô Grant. Họ sẽ phải trả lời những câu hỏi rất thực tế, và cũng chẳng dễ dàng. Tiếp tục học đại học hay đi làm? Họ sẽ làm gì với số tiền giúp đỡ lên tới gần 3 triệu đô? Họ sẽ ra sao trong quãng đời còn lại? Nhưng trước hết, hai anh em chỉ đang cố gắng học cách lê mình qua nỗi đau mất mát, bằng cách vụng về chắp vá lại trình tự sinh hoạt thường nhật của gia đình, an ủi nhau qua những tháng ngày dài.

Nhà anh em họ Park tọa lạc tại một khu người Hàn, ngoại ô Atlanta. Mới đây thôi, Randy còn làm việc toàn thời gian tại một tiệm bánh mì cà phê gần nhà. Eric trầy trật vì chương trình học từ xa của trường Cao đẳng Georgia Gwinnett. Cơn đại dịch cùng cái chết của mẹ khiến hai cậu phải tạm thời ngừng mọi thứ lại. Từ nhỏ tới lớn, hai anh em cứ đinh ninh mình biết làm thế nào để tự lo liệu vì mẹ lúc nào cũng bận bịu. Nhưng chỉ mới vài tuần thôi mà hai cậu liền nhận ra mẹ mới là người quán xuyến mọi chuyện gia đình từ xa: dọn dẹp nhà cửa giữa những ca làm, nấu những bữa cơm đủ ăn cho nhiều ngày, và gọi điện kiểm tra mỗi đêm từ chỗ làm. Và mất đi sự hướng dẫn từ mẹ, người di cư đến Hoa Kỳ trước khi con trai cô ra đời, khu phố thân quen thường ngày cũng tưởng như xa lạ. Với hai anh em, mẹ không chỉ là mối liên hệ với cộng đồng mà còn là với nguồn gốc Triều Tiên. Vắng mẹ, ngay cả những việc nhỏ nhặt nhất cũng bỗng biến thành thử thách khó khăn. Trong một hôm chiều xế bóng, Randy loay hoay tìm công thức của món kim chi xào mẹ cậu từng làm cho hai anh em và chuẩn bị nguyên liệu: hành lá và rong biển, bột ớt và một hũ dầu mè. Đi chợ Đại Hàn H Mart gợi lại cho cậu nhiều ký ức êm đềm. Khi còn là một chú bé con, cậu thường lượn quanh hàng cua sống và lấy kẹp chọc chúng cho tới khi mẹ bảo thôi. Hai mẹ con từng cùng nhau chọn đồ, cùng tâm sự về người cậu thích cũng như kế hoạch tương lai. Nhưng cửa hàng quen thuộc mà cậu hay bám đuôi mẹ giờ đây lại như một mê cung khó giải. Gian nào? Hiệu gì? Cậu cố tránh giao tiếp bằng mắt với những người mua hàng xung quanh, không ít người đã nhận ra cậu từ những bản tin trên báo đài. Về tới nhà, cậu và em trai Eric lại bối rối với công thức. “Thì, chảo rán nó cũng là chảo thôi, ” Eric trả lời. Randy ngó bên trong tủ bếp và lôi ra một cái chảo lớn: “Cái này là chảo rán đúng không?” “Không cái đó là chảo xào mà.” Một muỗng cà phê có giống một muỗng canh không? Sao hành tây lại hư hết rồi? Randy trộn bột ớt nhào với đường, rồi chợt nhận ra mình đã trộn sai tỉ lệ, và thở dài thườn thượt: “Biết vậy thì hồi nãy mình nghĩ cho kỹ rồi hẵng làm.” Hai anh em quây quần bên chiếc bàn ăn, cả hai chăm chăm nhìn vào chiếc ghế thứ ba… nơi đó mẹ chúng từng ngồi. Thành thật mà nói, có rất nhiều điều về cô Hyun Jung Grant mà con trai cô không biết Cô nói với con rằng cô là một giáo viên ở Hàn Quốc và từng sống một thời gian ngắn tại thành phố Busan trước khi chuyển đến tiểu bang Washington, nơi cô làm công việc phục vụ nhà hàng. Cô kết hôn và ly dị, nhưng anh em nhà Park chưa một lần gặp cha. Cô Hyun Jung cùng con trai chuyển về Atlanta cho tiện sinh sống gần những đồng bào người Hàn, tính đến nay cũng hơn một thập niên. Ban đầu họ ở trong một căn hộ và gần đây là một căn nhà phố cho thuê. Cùng với những người Hàn nhập cư khác, cô làm việc tại tiệm Gold Spa thuộc một chuỗi trung tâm mua sắm tại đông bắc Atlanta. Mát xa là một công việc dài giờ cực nhọc. Thỉnh thoảng cô phải ngủ lại tiệm nhiều ngày liên tục. Cô khao khát nhiều hơn thế - một công việc tốt hơn, một căn nhà của riêng mình - và không có thói quen thổ lộ về công việc, cô thà nói với người khác là cô làm việc tại một quầy mỹ phẩm. Nhưng cô vẫn bươn chải để mưu sinh và quyết tâm nuôi con vào đại học.

Cô Hyun Jung và Randy, trái, và Eric, khi còn nhỏ. Nhiều đêm, Randy và Eric phải ở nhà một mình, chờ đợi cuộc gọi kiểm tra nhắc nhở của mẹ. Hôm nay con sao rồi? Con ăn gì chưa đó? Em con nó về nhà chưa? Gold Spa, nơi cô Hyun Jung làm, là một trong ba cơ sở kinh doanh có nhân viên lẫn khách hàng chứng kiến vụ xả súng ngày 16 tháng 3; cô là một trong 8 người bị thiệt mạng. Theo lời khai của nghi phạm Robert Aaron Long, hắn nhằm vào những cơ sở kinh doanh này với mục đích loại trừ “sự cám dỗ” tình dục. Một công tố viên Atlanta cho rằng hắn ta nhắm tới một vài trong số các nạn nhân bởi họ là người gốc Á, và cô dự định đề nghị tòa tuyên án hắn tử hình. Khi Randy còn nhỏ, một người giữ trẻ từng bảo cậu phải xem bản thân là “umma” thứ hai, người mẹ thứ hai của Eric. Giờ đây, câu nghiêm túc đảm nhiệm vai trò này. Sau vụ xả súng, một cách rất bản năng, cậu bảo bọc em trai khỏi chịu gánh nặng phải đưa ra quyết định. Một thân một mình, cậu gặp hết người này đến người khác, chuẩn bị mai táng cho mẹ với nhà tang lễ, sắp xếp quản lý tài chính với cố vấn tài chính mới thuê. Dần dần cậu ép bản thân dây sớm, dành cả buổi sáng làm hết những việc lặt vặt cần thiết của một người chủ gia đình. Thậm chí là bây giờ, cậu chịu trách nhiệm chuẩn bị bữa ăn và giặt giũ, cũng như những vấn đề còn tồn đọng liên quan tới cái chết của mẹ. “Em không thể nào buông xuôi mọi thứ," Randy nói. “Em có một trọng trách.” Eric thường chỉ ở trong phòng, khi ngủ khi không. Gần đây, cậu đăng ký một khóa học lái xe theo tuần, nhưng cả ngày cậu thường ngồi cầy những bộ phim như “Hạ Cánh Nơi Anh”, một bộ phim Hàn nổi tiếng, trong khi chờ bạn học xong để cả nhóm có thể chơi Liên Minh Huyền Thoại vào buổi tối. Căn phòng cậu chất đầy túi giấy Starbucks và ly sinh tố rỗng. Lớn lên rồi hai anh em có phần xa cách, nhưng nỗi thương tiếc mẹ đã khiến cả gần gũi với nhau hơn. Cùng nhau, hai anh em nhìn mặt mẹ lần cuối tại nhà tang lễ. Cùng nhau, hai anh em xem qua mấy cuốn album mẹ để lại, chuẩn bị tinh thần cho lễ truy điệu. Hai cậu còn tìm được thêm kha khá ảnh gia đình mẹ chụp và lưu trữ trong điện thoại. Cả hai đều tìm lấy nhau lúc cô quạnh. Một buổi lễ thắp nến cầu nguyện của Hiệp hội Người Mỹ gốc Hàn Atlanta (Korean American Association of Greater Atlanta). Jeenah Moon for The New York Times Vào một buổi chiều tháng 4, Randy mời Eric đi chơi với bạn tại quán Assa Tech Karaoke ở Duluth, một đêm hát hò tâm sự hiếm hoi. Đó là lần đầu tiên Eric thử hát karaoke, một hoạt động giải trí cậu từng hi vọng sẽ được đi cùng mẹ. Randy và bạn cậu nghêu ngao bài “Location” của Khalid. Và rồi, theo yêu cầu của Eric, hai anh em thử hát một vài bài hát bằng tiếng mẹ đẻ hiếm hoi mà họ biết. Tai hai góc phòng hoàn toàn trái ngược, họ dán mắt vào lời bài hát trên màn hình, người này tránh ánh mắt người kia. Có chỗ Eric quên lời, có nốt Randy ngân quá lâu, nhưng đến đoạn điệp khúc, họ dần nắm bắt được tiết tấu. Hai người hòa giọng hát tiếng Hàn đến cuối bài. “Bogoshipda” - “Con nhớ mẹ.” Dần dần, hai anh em tính đến chuyện tương lai. Eric dự định quay lại trường cao đằng vào năm học tới. Randy đang tính học cho xong mấy học kỳ còn lại tại Đại học Bang Georgia hoặc đăng ký vào một khóa huấn luyện lập trình. Họ nghĩ tới một chuyến đi Hàn Quốc để thăm gia đình nhà ngoại. Đối với anh em nhà Park, sự ra đi của chị Huyn Jung Grant cũng đồng nghĩa với việc một danh sách dài những chuyến đi trong tương lai, và cả những cột mốc trong cuộc đời mà họ hi vọng sẽ cùng trải qua … sẽ không còn. Và đó là một trong những điều đau đớn nhất. Và nỗi đau đó hiển hiện trong ngày sinh nhật thứ 21 của Eric vốn cũng sẽ là sinh nhật thứ 52 của mẹ cậu. Từ mấy năm trước, họ đã dự định sẽ uống rượu chung khi Eric đủ tuổi. Thế là,rạng sáng ngày 4 tháng 5, Randy và Eric cố gắng hết sức để tổ chức dịp sinh nhật đặc biệt này theo ý tưởng của mẹ. Hai anh em mua một cái bánh kem trái cây từ một tiệm bánh Hàn Quốc gần nhà, lùng sục khắp thành phố để tìm mua một chai Chamisul soju, một loại rượu chưng cất Hàn Quốc, rồi lái xe đến mộ mẹ. Mấy ngày nay thường có bão lớn, nhưng lúc hai anh em đi bộ, trời nhiều mây và chỉ hơi mưa lất phất. Randy dẫn đường, con đường đã thành quen sau những lần tới chuẩn bị tang lễ trước đó. Hai anh em đổ chai rượu lên quanh mộ mời mẹ, rồi ăn bánh trên đĩa giấy. Họ lặng yên, trong suốt nửa giờ đồng hồ, chẳng biết nói gì với nhau. “Em đói chưa?” Randy hỏi. Eric gật đầu, rồi cả hai rời đi.


Người dịch: Quyen Tran

Biên tập: Đông Phong & Bảo Trân


Commentaires


bottom of page