top of page

What to say when your parents bring up those arguments about BLM & police brutality

In his post, Patrick Wayne Benjamin-Lang brought up usual points made by people against the BLM/police brutality protests, and how we can rebut them. Although he wrote this with a white audience in mind, the points often brought by our parents are very much similar, so we hope this article may come in handy when trying to win your parents over in a politically charged argument.


Trong bài post của mình, Patrick Wayne Benjamin-Lang đưa ra những luận điểm mà những người phản đối các cuộc biểu tình chống bạo lực cảnh sát và kỳ thị sắc tộc thường đưa ra, và phản biện lại chúng.


Author Patrick Wayne Benjamin-Lang, ngày 3 tháng 6, 2020.



Okay, những người bạn da trắng, tôi sắp sửa chỉ ra một số sự thật phũ phàng, và tôi biết rằng nhiều người trong các bạn sẽ không thích điều đó. Một số bạn sẽ ngay lập tức rơi vào trạng thái phòng thủ. Nhưng trước khi bạn dùng cảm xúc của mình để bình luận, tôi khuyến khích bạn dừng lại, đọc lại bài đăng này, nghiên cứu một chút về phân biệt chủng tộc trong cuộc sống thường ngày và đặc quyền trắng (white privilege) và sau đó hãy quay lại và đọc lại bài này một lần nữa. Khi đó, nếu bạn vẫn muốn bình luận, xin mời tự nhiên.

Được rồi, bắt đầu thôi....

Nhiều người trong số bạn chính là vấn đề. Đúng rồi đấy. Nhiều người trong số bạn là lý do tại sao những cuộc bạo loạn đang xảy ra. Nhiều người trong số bạn là lý do tại sao mọi thứ tới nông nỗi này. Điều này đặc biệt đúng nếu bạn đã từng nói bất kỳ điều nào sau đây;

1. “Nó khủng khiếp nhưng...” - Không. Không nhưng nhị gì cả. Trong tiếng Anh, chữ “Nhưng” thường được sử dụng để làm chệch hướng hoặc biện minh cho hành vi. Cảnh sát giết người Da Đen trên đường phố là khủng khiếp. Chấm hết. Kết thúc cuộc thảo luận.

2. “Tôi ủng hộ phong trào này nhưng không phải là những cuộc biểu tình gây rối...” - Không, bạn đang không ủng hộ. Ngay bây giờ, phong trào đang diễn ra dưới hình thức các cuộc biểu tình gây rối. Chúng là như nhau. Hoặc là bạn hoặc muốn cảnh sát ngừng việc giết người da đen trên đường phố, hoặc không. Nếu bạn muốn, thì hãy ủng hộ các cuộc biểu tình - ngay cả khi bạn thấy chúng gây sự náo loạn và bực bội - bởi vì đó là những người Da Đen đang chiến đấu cho cuộc sống của họ.

3. “Tất cả sinh mạng/mạng sống của người da trắng cũng đáng trân trọng..“ - không ai nói khác cả. Cuộc đối thoại hiện nay chỉ là về mạng sống của người Da Đen vì cảnh sát đang giết họ trên đường phố. Cho đến khi cảnh sát ngừng làm điều đó, và những người da trắng ngừng bác bỏ nó, [hiện giờ] nó không phải là “Tất cả sinh mạng đều đáng trân trọng” mà là “PHẦN LỚN sinh mạng là đáng trân trọng”. Nó không phải là ”TẤT CẢ các sinh mạng” cho đến khi Sinh Mạng Của Người Da Đen Là Đáng Trân Trọng. Hãy tập trung.

4. “Có những cảnh sát tốt...” – Chẳng có ai nói là không cả. Có 3 thể loại cảnh sát; cảnh sát tốt, cảnh sát xấu và cảnh sát làm lơ. Cảnh sát tốt đang diễu hành chung với những người biểu tình. Họ đang chia sẻ hashtag #BlackLivesMatter (Sinh Mạng Của Người Da Đen Là Đáng Trân Trọng). Họ đang cố gắng thay đổi hệ thống từ bên trong. Có nhiều mức độ xấu của cảnh sát. Rõ ràng nhất là những tên giết người Da Đen trên đường phố. Loại cảnh sát xấu thứ hai là những người đang chia sẻ hashtag “blue lives matter” [sinh mạng của cảnh sát là đáng trân trọng]. Những cảnh sát này đang cố gắng chuyển hướng sự chú ý. Những cảnh sát xấu là những người không ngăn cản đồng nghiệp của mình khi họ đang giết người Da Đen trên đường phố. Những cảnh sát ngó lơ thì xuất hiện, làm theo mệnh lệnh và cố gắng không đứng về bên nào. Cảnh sát làm lơ là cảnh sát xấu.


5. “Tôi không ủng hộ việc cướp bóc và phá hủy...” – không ai nói bạn phải ủng hộ, nhưng hãy dừng lấy sự cướp bóc để phủ nhận tất cả cuộc biểu tình. Và chắc chắn là phải dừng xem việc cướp bóc “cũng xấu như vậy”. Nó như là việc so sánh một kẻ trộm chiếc xe hơi của bạn với một kẻ giết đứa con của bạn. Hai việc này không cùng mức độ so sánh. Ngừng giả vờ rằng chúng tệ hại như nhau. Cảnh sát giết người Da Đen trên đường phố hiển nhiên là tệ hại hơn việc Target bị cướp bóc.

6. “Chỉ vì tôi da trắng không có nghĩa là cuộc sống của tôi dễ dàng...” Tất nhiên là không. Ai cũng có nỗi khó khăn riêng. Nhưng là người da trắng chưa bao giờ là một trong những khó khăn cả. Nghèo là một sự khó khăn. Là phụ nữ là một sự khó khăn. Là người đồng tính là một sự khó khăn. Nhưng là người da trắng chưa bao giờ là một sự khó khăn. Thế nhưng, điều tương tự không thể áp dụng cho người da màu. Tôi có thể nói mãi về đặc quyền trắng, nhưng nó sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu bạn tự giáo dục bản thân mình. Chuyện này không phải là về bạn, một người da trắng, cùng bản dạng giới, dị tính, đã gặp khó khăn thế nào trong cuộc sống. Đây là về việc cảnh sát giết người Da Đen trên đường. Đây không phải là chuyện cuộc sống của bạn có khó khăn hay không.

7. ”Tôi thực sự mong họ biểu tình một cách hòa bình...” - tất nhiên là vậy rồi.Những cuộc biểu tình ôn hòa thì dễ dàng bị làm ngơ hơn hẳn. Người da màu đã biểu tình ôn hòa trong hàng trăm năm, và hãy nhìn xem có bao nhiêu cuộc biểu tình thành công . Lý do bạo loạn và biểu tình bạo lực hiệu quả là vì nó khiến mọi người - đặc biệt là người da trắng - không thoải mái. Chúng ta không thể làm lơ họ khi họ vẫy ngọn đuốc trước mặt chúng ta. Vì điều đó làm chúng ta sợ. Vì điều đó làm chúng ta bồn chồn, và đó là những gì chúng ta nên cảm thấy. Mọi người chỉ chú ý đến sự cực đoan. Nếu bạn gặp khó khăn khi nhớ lại một trong số hàng trăm cuộc biểu tình ôn hòa mà BLM tổ chức trên khắp Bắc Mỹ năm ngoái, nhưng bạn vẫn có thể nhớ lại, cực kỳ rõ ràng, cuộc bạo loạn ở Los Angeles năm 1992, thì bạn vừa chứng minh những gì tôi nói.

8. “Tôi không thấy màu da thì có liên quan gì đến chuyện này ...” - Xin chúc mừng, bạn đang tự lừa dối chính mình. Tất nhiên, bạn nhìn thấy màu da. Và đó là điều tốt! Người Da Đen muốn bạn nhìn thấy màu da của họ. Màu da của họ rất đẹp và là nền tảng của con người họ. Nếu bạn không thấy màu da, thì bạn cũng không thấy văn hóa của họ. Nếu bạn không thấy màu da, thì bạn đang xóa đi bản sắc của họ. Nếu bạn không thấy màu da của họ, thì bạn cũng có thể thấy những chuỗi bạo lực mà họ phải đối mặt hàng ngày. Nếu bạn không thấy màu da, thì bạn đang mù lòa không chỉ với sự bất công chủng tộc mà bạn còn đang mù lòa với thế giới.

9. “ Nhưng họ không nên phạm tội…” Đây là một luận điểm rất quan trọng mà nó làm cho tôi lúc nào cũng cảm thấy rất khó chịu. Một cậu bé đánh cắp một lon nước ngọt từ cửa hàng 711 không đáng bị bắn vào lưng ba lần. Một người đàn ông bán CD trái phép trên một góc đường phố không xứng đáng bị bắn chết trước một cửa hàng băng đĩa. Một người đàn ông vượt đèn đỏ không xứng đáng bị bắn chết khi với lấy giấy tờ đăng ký xe. Đây không phải là về sự phạm tội của họ; đây là do cảnh sát tồi. Hãy tập trung vào chủ đề.


10. “Người da đen cũng giết người da trắng...” Có, kẻ giết người tồn tại trong tất cả chủng tộc và tầng lớp. Nhưng đó không phải là những gì chúng ta đang bàn tới. Chúng ta đang nói về sự tàn bạo của cảnh sát, và rõ ràng là, những cảnh sát Da Đen đang không giết những người đàn ông da trắng trên đường. Đó gần như là hành vi độc quyền của các sĩ quan da trắng. Ngừng đánh lạc hướng và ngụy biện đi.

*Bổ sung dựa trên những comment (bình luận) ​​của bài viết này;

11. “Người da đen giết người da đen khác...“ - Vâng, họ cũng vậy, giống như người da trắng giết người da trắng khác và người Latin giết người Latin khác, v.v… Tội phạm liên quan đến bạo lực thì chẳng liên quan gì đến những ranh giới tưởng tượng về chủng tộc . Nhưng chúng ta không nói về tội phạm liên quan đến bạo lực. Chúng ta không đang bàn về bạo lực thuốc phiện hay bạo lực tình dục hay bạo lực gia đình hay những cuộc ẩu đả ngoài quán bar hay bất cứ thứ bạo lực nào mà bạn muốn nhắc đến. Cuộc đối thoại này là riêng về BẠO LỰC CẢNH SÁT. Nói cùng với tôi nào. Bạo lực. Cảnh sát. Tất cả các dạng bạo lực khác mà bạn muốn đề cập tới hoàn toàn không liên quan. Xin hãy tập trung vào chủ đề đang nói.

12. “Tôi ủng hộ người Da Đen, nhưng tôi không thể ủng hộ bạo lực…” - Nói cách khác, bạn thà rằng để những người da màu tiếp tục bị cảnh sát sát hại, hơn là để họ dùng bạo lực nổi dậy chống lại những kẻ áp bức họ. Hiểu rồi. Điều đó thì không phải là ủng hộ.

13. “Đó không phải là về chủng tộc. Tất cả chúng ta đều là con người...” ừ, ngoại trừ những người da màu thường không được đối xử như con người. Chẳng hạn, họ đã bị sát hại trên đường phố như động vật. Trên video. Trong khi mọi người xem. Và mọi người thì không làm gì cả.

14. “Sự cướp bóc và đốt phá đánh lạc hướng thông điệp của họ. Đó là lỗi của họ khi không kiểm soát được điều đó…” Nếu bạn muốn đổ lỗi, thì chúng ta có thể bắt đầu bằng việc đổ lỗi cho lực lượng cảnh sát đã thường xuyên giết người da màu không vũ trang. Nếu họ không thường giết những người da màu không vũ trang, thì đã không có những cuộc biểu tình. Những cuộc biểu tình đã không biến thành những vụ bạo loạn, và những vụ bạo loạn đã không trở nên bạo lực, và cướp bóc đã không xảy ra. Đổ lỗi cho những người bị áp bức đã không “kiểm soát” tốt bất công xã hội là điều ngu xuẩn.


15. “Nhiều người da trắng bị giết bởi cảnh sát hơn người da đen. Đây là những con số thống kê…” – Tôi rất thích khi người ta chịu khó nghiên cứu tìm hiểu! Cảm ơn vì điều đó. Nhưng những con số mà bạn tự hào khoe khoang không phản ánh đúng thực trạng vấn đề. Theo thống kê, có khoảng 234,370,202 người da trắng ở Mỹ. Một cách tương đối, cũng thống kê đó đưa ra có 40,610,815 người Mỹ “Da Đen”. Vì vậy, khi con số bạn đưa ra có 1,398 người da trắng bị giết từ năm 2017 và chỉ có 543 người Da Đen, thì ý nghĩa của các con số đó thực sự là trong 3.5 năm qua, có 0.005% người da trắng bị giết bởi cảnh sát, trong khi có 0.0011% người Da Đen bị cảnh sát sát hại. Điều đó có nghĩa là người Da Đen bị giết với tỉ lệ cao hơn. Chính xác là nhiều hơn 120%. Toán không có định kiến về chủng tộc. Đây không phải là những thống kê hay ho đâu. Đừng dùng nó để biện hộ cho quan điểm của bạn.


16. “Người Da Đen phạm tội nhiều hơn…” – Có thật là vậy không? Số liệu năm 2017 cho thấy, có 475,900 phạm nhân Da Đen trong các nhà tù tiểu bang và liên bang và 436,500 phạm nhân da trắng. Sự khác biệt đó là 9%. Thôi thì vì cuộc tranh luận này, cứ cho là con số đó phản ánh đúng mức độ phạm tội. Nếu người da màu chỉ phạm tội nhiều hơn 9% so với người da trắng, tại sao họ lại bị giết nhiều hơn 120%?


17. “Chà, cùng số liệu mà bạn đề cập cho thấy mặc dù họ chỉ chiếm 12% dân số, họ phạm đến 54% tội ác.” Bạn nói đúng! Nhưng những con số này không phản ánh đúng số lượng tội ác trên thực tế. Đó là lý do tại sao tôi nói rằng cứ cho là nó đúng đi. Những con số này chỉ cho thấy số lượng người bị bắt giam. Thực tế là, trong khi những con số này là tất cả những gì chúng ta có, chúng cũng không dựng lên một câu chuyện đầy đủ. Cụ thể là ở Mỹ, phân biệt chủng tộc theo tầng lớp kinh tế xã hội, cái mà được thiết kế để giữ người da màu trong cảnh nghèo khó bằng chính sách khoanh vùng đỏ, chất lượng giáo dục thấp hơn và các trở ngại hệ thống khác, là một nguyên nhân lớn. Vì khoanh vùng đỏ (redlining) (tra google đi) và các chính sách phân vùng và ngân hàng khác, chất lượng giáo dục ở những khu phố “Da Đen” thấp hơn nhiều, nghĩa là thu nhập trung bình của người da màu ở những khu phố này thấp hơn và tỷ lệ thất nghiệp cao hơn nhiều. Cũng vì khoanh vùng đỏ, tỷ lệ thất nghiệp, và tỷ lệ thu-nhập-thấp, và tỉ lệ tội phạm ở những khu phố này cũng có xu hướng cao hơn. Điều đó có nghĩa là những khu phố này được tuần tra bởi cảnh sát nhiều hơn. Do định kiến chủng tộc, người da màu bị theo dõi, chặn lại, sách nhiễu và bắt giữ nhiều hơn người da trắng sống trong cùng khu phố. Tất cả những điều trên có nghĩa là, khi người da màu bị bắt giữ thường xuyên hơn, họ không đủ khả năng chi trả phí cho luật sư để giúp đỡ họ. Họ thường phải chấp nhận ra tòa với các luật sư công, những người thường bị làm việc quá sức, và họ thường xúi người da màu nhận tội để đỡ tốn thời gian và lãnh án phạt ít hơn. Ngoài ra còn có sự thật là, vì người da trắng chiếm 73% dân số, họ có xu hướng chiếm phần lớn thành viên của Bồi Thẩm Đoàn. Có rất nhiều yếu tố phải cân nhắc ở đây. Vì vậy đừng chỉ cho rằng chỉ vì họ chiếm 54% số người ở tù, họ phạm 54% tội ác. Toàn cái hệ thống này bị lỗi. Đó cũng là một phần của vấn đề.


18. “Bạn đang cổ xúy cho bạo lực và sự phá hoại, thật xấu hổ cho bạn...” - Tôi không nhớ đã khuyến khích ai bạo động. Tôi cũng không nhớ đã khuyến khích ai cướp bóc hay đốt phá. Sự thật là tôi cũng không thích biểu tình dưới dạng cướp bóp và đốt phá. Nhưng điều quan trọng cần nhớ là những người biểu tình không gây ra phần lớn các hành vi bạo lực. Bất công xã hội thường sẽ dẫn đến bạo loạn và rối ren. Sự hỗn loạn đó tạo cơ hội hoàn hảo cho những người có ý đồ xấu thực hiện những chuyện sai trái. Điều đó không có nghĩa là nên chấm dứt những cuộc biểu tình. Tôi không chấp nhận bạo lực. Tôi chỉ nghĩ là nó không nên là chủ đề chính của cuộc đối thoại. Nếu bạn muốn tập trung vào bạo lực, hãy hướng sự chú ý của mình vào những cảnh sát đã giết người da màu trên đường. Sự chú ý về bạo lực của bạn bị sai chỗ.


Nếu bất cứ ai trong các bạn đã mắc lỗi nói bất cứ điều nào ở trên, tôi có tin xấu cho bạn. BẠN chính là lý do mọi thứ trở nên như thế này. BẠN chính là lý do những cuộc biểu tình ôn hòa đã không thành công. Chúng không thành công vì BẠN đã không chịu lắng nghe. BẠN đã không chịu học hỏi. Những cuộc bạo động đang xảy ra vì BẠN đã không cho người da màu có sự chọn lựa nào khác.

Những cuộc bạo loạn này đang xảy ra bởi vì dù người da màu có nói thế nào, quỳ xuống thế nào, diễu hành trên đường phố thế nào, dán sticker trên xe thế nào, giăng biểu ngữ, bảng hiệu, hoặc hô hào như thế nào thì BẠN vẫn không chịu hiểu.

Điều đó không có nghĩa là bạn là người xấu. Điều đó không có nghĩa là bạn kỳ thị chủng tộc. Nó chỉ có nghĩa là bạn là người da trắng. Và đó không phải là một tội ác, cũng như với người Da Đen. Nhưng sự khác biệt là, cảnh sát sẽ không bắn bạn trên đường phố vì màu da đó.


Translated by Nhan Nguyen


Copy edits by Khanh Doan Dang

Commentaires


bottom of page