top of page

Kỳ nghỉ cuối tuần dài bất tận của phóng viên báo AP tại Việt Nam

By THE ASSOCIATED PRESS, on 16-09-2021, 02:29:00

VŨNG TÀU, Việt Nam (AP) - Tôi thức giấc bởi tiếng loa phóng thanh bên ngoài cửa sổ lúc 7 giờ sáng. Tôi cố nhớ xem hôm nay là ngày tháng nào. Phong toả do đại dịch ở Việt Nam dài đến mức làm tôi mất cả nhận thức về thời gian. Đây là tuần thứ chín tôi kẹt ở Vũng Tàu, tại một resort ven biển cách Hà Nội nhà tôi 1,500km (900 dặm). Bước ra khỏi giường, tôi tập yoga như thường lệ trước khi ăn sáng. Trong khi cuộn thảm lại, chiếc loa bên ngoài đang ra rả tin tức mới nhất về đại dịch và tuyên truyền: “Đồng bào, hãy cùng chung tay đẩy lùi đại dịch COVID…” Khi bắt đầu chuyến nghỉ mát này, tin tức về một đợt bùng phát mới tại Việt Nam đã râm ran nhưng tôi vẫn còn tự tin - và tôi nghĩ nước mình cũng có thể đẩy lùi nó nhanh như những làn sóng trước. Cho đến lúc đó, Việt Nam chỉ ghi nhận hơn 8000 ca mắc với 35 ca tử vong liên quan đến virus, nhận được lời khen khắp nơi vì thành công chống dịch. Nhưng biến chủng delta đã thay đổi tất cả. Nó lan nhanh như lửa, từ các nhà máy trong khu công nghiệp, đến các khu chợ, và cả các khu dân cư khắp đất nước. Tại thành phố Hồ Chí Minh, thành phố lớn nhất cả nước với 10 triệu dân, chính quyền đã yêu cầu phong tỏa cả thành phố. Không lâu sau, virus đã lan khắp các tỉnh phía nam, nơi có hơn một phần ba dân số của 98 triệu dân cả nước đang sinh sống. Giao thông liên tỉnh bị tạm dừng, và các chuyến bay từ thành phố Hồ Chí Minh đều bị hoãn, bao gồm cả chuyến bay từ Vũng Tàu về Hà Nội của tôi. Tôi bị nhốt ở Vũng Tàu khi thành phố này có ca nhiễm COVID-19 đầu tiên. Vào thời gian đầu, dịch có vẻ không nghiêm trọng đến thế. Tôi khá lạc quan tình hình sẽ được kiểm soát sớm; rằng mình sẽ chỉ phải đợi 2 tuần giãn cách và rằng mọi việc sẽ quay lại bình thường sớm. Có vẻ như đây là cơ hội để tôi sống chậm lại và tận hưởng quãng thời gian bên người mình yêu. Tôi gói hạt bơ từ bữa trưa vào một chiếc khăn ẩm, cho vào túi và chờ xem liệu nó có nảy mầm trước khi đợt giãn cách này kết thúc hay không. Giờ đây, khi hơn nửa đất nước Việt Nam đang phải phong tỏa. Số ca mắc hàng ngày đã vượt quá 10,000 và các ca tử vong được báo cáo bằng hàng trăm. Trong gần 16,000 ca tử vong do COVID-19, hơn 99% đến từ làn sóng mới nhất này. Chính phủ đã siết chặt các quy định vào tháng này, yêu cầu người dân “ở yên tại chỗ” để có thể chạy đua với thời gian thu mua thêm vaccine. Hàng rào và trạm kiểm soát được dựng lên khắp nơi để đảm bảo người dân không ra đường trừ trong trường hợp được cấp phép. Tại một số khu dân cư, chính quyền khóa luôn cửa của nhà dân. Dưới quy định này, người dân phải ở nhà trừ trường hợp có giấy chứng nhận làm việc trong các ngành nghề cần thiết. Tại các khu vực nguy cơ cao, quân đội được huy động để giao thức ăn và nhu yếu phẩm đến từng hộ ra đình. Những khu có mức độ nhiễm thấp hơn, như nơi tôi ở, từng hộ gia đình được phép ra ngoài mua đồ ăn và thuốc men mỗi tuần một lần trong khu vực mình sinh sống. Tuần này, chính phủ tuyên bố họ đang đẩy nhanh tiến trình tiêm vaccine. Chỉ trong cuối tuần, hơn 1 triệu liều đã được tiêm xong trong khu vực Hà Nội và họ đang đặt mục tiêu 100% người dân đủ điều kiện sẽ được tiêm ít nhất mũi một trong tuần này. Cho dù như vậy, tỷ lệ tiêm chủng trên cả nước vẫn còn rất thấp với chỉ 4% được tiêm đủ hai mũi. Vũng Tàu đã kéo dài lệnh giãn cách đến lần thức sáu, nghĩa là thêm 2 tuần nữa. Và thế là ngày dài phong toả càng thê lê. Từ ban công phòng mình, mỗi lần cảm thấy bức bối, tôi an ủi bản thân rằng mình đã may mắn và có đủ điều kiện để không phải trải qua đợt giãn cách này ở một nơi kém tiện nghi hơn như hàng triệu đồng bào phải trải qua khi chen chúc trong các căn hộ không có điều hòa dưới cái nắng gắt mùa hè. Để tránh u uất, tôi cố tạo ra thêm nhiều hoạt động khác ngoài việc làm chính. Cùng với người yêu, người mà tôi chưa từng ở bên lâu đến vậy suốt 7 năm qua, chúng tôi cày phim trên Netflix. Tôi dành thời gian học tiếng Pháp từ người yêu. Tôi cũng theo dõi và tập theo các video tập thể dục trên YouTube thay vì các buổi chạy bộ như trước. Trước đợt dịch này, đại dịch với tôi có vẻ rất xa vời. Trong số những người quen ở Việt Nam, không ai từng nhiễm. Nhưng lần này, các tin xấu bắt đầu ập đến. Một người bạn của tôi cùng với 4 người trong gia đình cô bị nhiễm. 3 người bị chuyển đến 3 bệnh viện khác nhau trong khi 2 người còn lại ở nhà vì triệu chứng nhẹ. Trên Facebook, một vài người đã đổi ảnh đại diện thành màu đen để tưởng nhớ người đã khuất. Cơn đại dịch đã trở nên chân thật hơn bao giờ hết. Tôi gọi điện qua video với bố mẹ mình, những người trong độ 70, gần như mỗi ngày. Nó càng làm tôi nôn nóng khi virus đã lan khắp nẻo đường Hà Nội; các ca mắc đã xuất hiện tại khu phố họ ở, và ngõ vào nhà đã bị rào lại và treo bảng “khu vực lây nhiễm". Tôi đã thở phào nhẹ nhõm khi biết bố mẹ đã được tiêm mũi đầu tiên vào 2 tuần trước. Tôi cũng lập ra nhóm chat gia đình, bao gồm cả 3 anh chị em cùng các cháu. Chúng tôi khá thân thiết và từng gặp nhau thường xuyên. Kể từ khi giãn cách, chúng tôi chưa có cơ hội gặp mặt. Trong điền kinh, vạch đích được đặt ra như mục tiêu thúc đẩy tôi phải tiến lên. Khi lệnh giãn cách cứ được gia hạn liên tục, khó để có thể hình dung đâu mới là điểm kết thúc. Nhưng nếu không làm vậy, ai biết còn có bao nhiêu người phải bỏ mạng. Hiện tại, tôi cố gắng tìm kiếm an ủi từ những điều giản đơn. Hạt bơ của tôi đã nảy mầm và lớn, nhanh hơn bất cứ thứ gì tôi từng trồng trong quá khứ. Tôi trồng rất nhiều cây ở nhà tại Hà Nội. Nhưng giờ đây, có lẽ chẳng còn mấy cây sống sót. Vì tôi chưa từng nghĩ là sẽ đi xa lâu đến thế.


Người dịch: Duong Nguyen

Biên tập: Chau Tran

Comments


bottom of page