Officer A. Cab, ngày 6 tháng 6, 2020
Translated from Medium article Confession of a Former Bastard Cop
Modified Image by StockSnap from Pixabay
Tôi làm cảnh sát trong gần mười năm và tôi là một thằng khốn. Tất cả chúng tôi đều như vậy.
Những điều này luẩn quẩn trong đầu tôi đã nhiều năm, nhưng tôi chưa bao giờ đủ tự tin để đặt bút viết. Đó là một khoảng thời gian mà khiến tôi xấu hổ. Đó là khoảng thời gian tôi đã làm tổn thương người khác, và bằng việc không hành động, để người khác bị tổn thương. Đó là khoảng thời gian tôi đóng vai một tay sai bạo lực của chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa người da trắng thượng đẳng [white supremacy]. Dưới vỏ bọc bảo vệ cộng đồng, tôi đã trực tiếp hủy hoại cuộc sống của người khác, trong khi việc làm ấy chẳng hề giúp cộng đồng an toàn hơn... Người thân của tôi, bạn bè tôi - những người cùng mang phù hiệu cảnh sát bên cạnh tôi cũng vậy.
Nhưng đã đến lúc phải thay đổi.
Những cuộc cải cách trước đây đều không có tác dụng. Sự thay đổi từ từ đã không xảy ra. Người Da Đen, người thổ dân, và người da màu không mang vũ khí đang bị cảnh sát trên đường phố sát hại, và cảnh sát đang tấn công dã man những người biểu tình phản đối sự sát hại đó.
Hoạt động cảnh sát ở Mỹ là một khối ung thư lớn bóp nghẹt cuộc sống của các cộng đồng. Nếu bạn không tin những gì mà những người nghèo và những người thiệt thòi nói, nếu bạn không tin khi bạn thấy cảnh sát khắp cả nước bắn các phóng viên bằng những viên đạn phi sát thương và các hóa chất ăn da, có lẽ bạn sẽ tin khi bạn nghe nó trực tiếp từ tên cảnh sát khốn nạn này.
TẠI SAO TÔI VIẾT BÀI NÀY
Là một người đã trải qua đào tạo, tuyển dụng, và sự hòa nhập trong sự nghiệp thực thi pháp luật, tôi muốn thuật lại trực tiếp lý do tại sao tôi tin cảnh sát lại khốn nạn như vậy. Không phải là để bào chữa mà là giải thích hành vi của họ và giới thiệu cái hệ thống đã duy trì hành vi đó.
Tôi tin rằng nếu hiểu được cách chúng tôi được đào tạo và phát triển trong nghề, mọi người sẽ biết cách làm thế nào để đòi hỏi một cách bảo vệ cộng đồng mới. Nếu tôi kể cho bạn biết chúng tôi được rèn thế nào, tôi hy vọng các bạn sẽ có thêm sức mạnh để thay đổi chuyện đó.
Một trong những lý do tôi phải vật lộn để viết ra những điều này là vì tôi không muốn câu chuyện này chỉ xoay quanh bản thân tôi và cảm giác dằn vặt về những quyết định sai lầm của mình. Đó là động lực thúc đẩy độc hại của người da trắng khi nhìn những hành động tàn bạo và nghĩ “Làm sao để nhìn chuyện này dưới góc độ của mình?”. Vì vậy, tôi hy vọng bạn sẽ tin tôi là lời tường thuật sau đây không chỉ là về tôi, mà là hàng trăm ngàn “tôi” khác ở mỗi thành phố trên cả nước. Chuyện này là về cái hệ thống đã làm nên tôi (mà tôi đã chọn làm vấy bẩn mình trong đó) và là sự đóng góp ít ỏi của tôi cho đại nghĩa công lý cấp tiến.
ĐÚNG, TẤT CẢ CẢNH SÁT ĐỀU LÀ NHỮNG TÊN KHỐN
Tôi từng là một sĩ quan cảnh sát ở một khu vực đô thị lớn ở California với dân số chủ yếu là người nghèo và dân da màu (phần lớn là người nhập cư thế hệ đầu tiên). Một đêm, trong cuộc họp giao ban, chỉ huy trưởng ca trực nói với chúng tôi rằng hội đồng thành phố đã yêu cầu một chính sách không khoan nhượng mới. Chính sách chống lại những kẻ giết người, buôn bán ma túy, lạm dụng tình dục trẻ em ư?
Không, chống lại những người vô gia cư đang thu nhặt những chai lọ từ những thùng rác tái chế.
Chuyện là thế này. Thành phố có thỏa thuận nào đó với công ty xử lý chất thải, theo đó tiền xử lý chất thải được trả cho lượng tái chế dự kiến. Khi người vô gia cư “trộm” rác tái chế từ công ty quản lý chất thải, họ có thể phá hỏng hợp đồng có hời đó. Thế là chúng tôi nhận nhiệm vụ bắt giữ bất cứ người tái chế [vô gia cư] nào chúng tôi có thể tìm thấy.
Ngay cả đối với tôi, đây là một chính sách ngu ngốc và tôi phản đối Sarge (biệt hiệu cho trung sĩ) liền. Nhưng một vài giờ sau đó, Sarge gọi tôi đến để hỗ trợ anh ấy. Sarge đang bắt giữ một người nhập cư 70 tuổi không nói được tiếng Anh do bị phát hiện nhặt một lon nước ngọt từ thùng rác. Anh ta ra lệnh cho tôi bắt giữ bà ấy do trộm cắp rác thải. Tôi nói, “Thôi nào Sarge, bà ấy già rồi”. Anh trả lời, “Tôi không quan tâm. Bắt bà ấy. Đó là mệnh lệnh.” Và… tôi nghe lời. Bà ấy khóc trên cả quãng đường về đồn và khi lập hồ sơ. Tôi thậm chí không thể an ủi bà ấy vì tôi không nói được tiếng Tây Ban Nha. Tôi cảm thấy ghê tởm nhưng tôi được ra lệnh bắt giữ và tôi không sẵn lòng chịu mất việc vì bà ấy.
Nếu bạn thấy muốn đồng cảm với tôi, đừng. Tôi đã từng vui vẻ gây khó dễ cho những người vô gia cư trong những hoàn cảnh khác. Tôi đã nghiên cứu các bộ luật hình sự không rõ ràng để có thể bắt người dân ở trại vô gia cư vì những tội danh ít người biết đến như “lại quá gần tài sản của ngành đường sắt” (369i của Bộ luật Hình sự California). Tôi từng gọi nó là “cấy hạt giống bắt giữ” vì tôi biết rằng họ sẽ không có ngày ra tòa và chúng tôi có thể bắt giữ họ hết lần này đến lần khác vì vi phạm lệnh.
Chúng tôi từng có những cuộc thi cho vui để xem ai có thể trích dẫn hoặc bắt người khác bằng những luật kỳ quặc nhất. Tội DUI (điều khiển phương tiện giao thông khi dùng chất gây nghiện) khi đi xe đạp, tội lái xe kéo với số lượng chổi không theo quy định (27700 (a)(1) của Bột luật Xe cộ California)... vân vân và vân vân. Đối với tôi, công việc của cảnh sát là dùng sự phép đố logic để bắt giữ người dân bất kể họ có thực sự là mối nguy cho cộng đồng hay không. Mặc dù rất xấu hổ, tôi phải thừa nhận rằng tôi đã xem việc tước đi sự tự do của người khác là một trò chơi trong nhiều năm.
Tôi biết bạn sẽ hỏi rằng: Tôi có bao giờ “cài” thuốc hay súng vào người khác chưa? [chú thích “cài” - bỏ chất/vật dụng cấm vào cho người khác và bắt giữ họ vì tàng trữ đồ cấm]. Tôi có bao giờ bắt bớ người hoặc lập biên bản giả? Dù bạn tin hay không, câu trả lời là không. Gian lận chẳng có gì vui, tôi muốn thành tích của tôi phải “hợp lệ”. Nhưng tôi biết những cảnh sát khác luôn mang theo một bịch nho nhỏ gì đó hoặc một con dao bỏ túi hơi quá cỡ trong túi “đồ nghề" của mình. Tôi có bao giờ nói cho ai biết về chuyện này? Không. Tôi có bao giờ bày tỏ nghi ngờ khi thấy cocaine bất ngờ xuất hiện trong túi áo khoác của một thành viên băng đảng? Cũng không.
Để tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện đã định hình tôi: Trong một khóa ở học viện cảnh sát, chúng tôi có một nhóm khoảng sáu người thường bắt nạt và quấy nhiễu những học viên khác: cố ý quẹt xước giày của người khác để họ gặp rắc rối trong lúc kiểm tra, quấy rối tinh dục học viên nữ, nói những trò đùa kỳ thị chủng tộc, vân vân. Hàng quý, chúng tôi đều viết những đánh giá ẩn danh cho các đồng đội. Tôi chỉ trích gay gắt những hành động của họ, nghĩ rằng mình đang giúp bỏ các con sâu ra khỏi lực lượng thi hành luật và nghĩ rằng tôi sẽ được bảo vệ. Thay vì vậy, nhân viên của học viện đọc to các khiếu nại của tôi, công bố danh tính của tôi, khiến tôi bị quấy rối suốt phần còn lại của khóa học. Đó là khi tôi biết được rằng cấp lãnh đạo của cảnh sát ghét những kẻ mách lẻo. Đó là lý do chẳng ai thay đổi cái gì “từ phía bên trong”. Họ không thể, hệ thống không cho phép điều đó.
Và đó chính là điều tôi muốn nói với bạn. Cho dù bạn là trung sĩ trên cấp tôi, đã quấy rối hợp pháp một bà lão, hay tôi, quấy rối hợp pháp người dân, hay những học viên đã quấy rối tất cả những người còn lại, hay “những con sâu” đang quấy rối “những kẻ không ra gì”, chúng ta đều trong cùng hội cùng thuyền. Tôi biết có cảnh sát sát dừng xe phụ nữ để tán tỉnh họ. Tôi biết có cảnh sát xịt hơi cay vào túi ngủ để người vô gia cư phải vứt chúng đi. Tôi biết có cảnh sát cố tình kích động sự tức giận của nghi phạm để họ có thể nói là họ bị tấn công. Tôi thì đặc biệt giỏi trong việc làm người khác khó chịu cho đến khi họ phải chửi tôi, để tôi có thể tấn công họ. Không ai nói ra. Chẳng ai đứng lên. Không ai phản bội điều lệ đó.
Không ai trong chúng tôi bảo vệ người dân (là bạn) khỏi những con sâu.
Đây là lý do tại sao “Tất cả những cảnh sát là những tên khốn”. Ngay cả chú, anh em họ, mẹ bạn, anh em trai, hay bạn thân, vợ chồng, và cả tôi. Vì thậm chí nếu bản thân họ không Làm Điều Đó, họ cũng gần như không bao giờ mách lẻo những sĩ quan đã Làm Điều Đó, càng không làm gì để dừng những chuyện đó lại.
GIỚI THIỆU VỀ NHỮNG TÊN KHỐN
Tôi có thể viết cả một cuốn sách về những thứ tồi tệ tôi đã làm, đã thấy và đã nghe người khác khoe khoang. Nhưng với tôi, câu hỏi lớn hơn là “Làm thế nào mà mọi thứ trở nên như vậy?” Khi tôi là sĩ quan cảnh sát ở một thành phố cách 30 dặm nơi tôi sống, nhiều sĩ quan khác là người trong cộng đồng đó cũng đối xử với láng giềng của họ tệ như tôi đã làm. Mặc dù mỗi cảnh sát đều có sẵn định kiến, bản thân nghề cảnh sát mới thật sự độc hại, và nó bắt đầu từ ngày huấn luyện đầu tiên.
Mỗi học viện cảnh sát một khác, nhưng tất cả đều có những điểm chung: những viên cảnh sát già giảng dạy, vận hành như doanh trại của tổ chức bán quân sự, nhấn mạnh vào bảo vệ bản thân hơn là bảo vệ người khác. Phần lớn thời gian của tôi trong học viện được dành để rèn luyện thể chất cường độ mạnh và xem hết video này đến video kia về việc các sĩ quan cảnh sát bị giết khi làm nhiệm vụ.
Tôi muốn nhấn mạnh điều này: gần như tất cả mọi người trong lực lượng thực thi pháp luật đều bị nhồi sọ vô số thước phim của camera hành trình ghi lại việc các cảnh sát bị phục kích và giết. Ngày này qua ngày khác. Những thước phim VHS đen trắng ghi cảnh giết chóc, những cảnh sát kêu gào viện trợ qua bộ đàm, cơ thể của họ lịm dần và cặp đèn hậu của một chiếc xe tăng tốc về phía đường chân trời. Trong trường hợp của tôi, còn kèm bình luận của một cảnh sát kỳ thị chủng tộc, người đã từng khoe khoang đã tấn công thành viên của đội Báo Đen [tổ chức chính trị có vũ trang ở Mỹ thập niên 60-80 đấu tranh cho quyền của người Da Đen].
Để hiểu tại sao tất cả cảnh sát đều khốn nạn, bạn cần hiểu một trong những điều mà bất cứ sĩ quan huấn luyện nào cũng nói với tôi về cách dùng vũ lực:
“Tôi thà bị 12 người xét xử hơn là bị 6 kẻ khiêng.”
Nghĩa là, “Tôi thà thử vận may của mình ở tòa án hơn là liều chịu bị thương”. Chúng tôi có thể nghĩ như vậy vì các công đoàn cảnh sát cực kỳ có quyền lực và bởi vì khái niệm lỏng lẻo về Miễn Trừ Có Điều Kiện, một lý thuyết pháp lý nói rằng một cảnh sát nói chung không bị chịu trách nhiệm pháp lý cá nhân cho những lỗi mắc phải trong công việc với tư cách là cảnh sát.
Khi bạn nhìn vào những hành động của những sĩ quan đã giết Floyd, Breonna Taylor, David McAtee, Mike Brown, Tamir Rice, Philando Castile, Eric Garner, hay Freddie Gray, nhớ là họ, cũng như tôi, được huấn luyện để xem “Tôi thà bị 12 người xét xử” như là kim chỉ nam. Ngay cả khi Đã Phạm Sai Lầm, thì thành phố (nghĩa là những người nộp thuế, là bạn) chi trả tiền dàn xếp, chứ không phải viên cảnh sát.
Một khi quá trình đào tạo cảnh sát – thông qua sự lặp đi lặp lại, nhồi sọ, và trình diễn cảnh tượng bạo lực – làm cho các sĩ quan tin rằng ai trên thế giới này cũng tìm cách giết họ, thì bài học tiếp theo là: những người đồng nghiệp là những người duy nhất bảo vệ bạn. Thỉnh thoảng điều đó là đúng: Tôi đã có nhiều cuộc chạm trán chuyển biến nhanh đến mức có lúc tôi đã thực sự nghĩ là tôi sắp chết, và các sĩ quan khác đã đến và đảo ngược tình thế.
Một trong những nhà lãnh đạo tư tưởng quan trọng nhất trong thực thi pháp luật là Đại tá Dave Grossman, một nhà nghiên cứu tâm lý của việc giết người, đã viết bài tiểu luận “Cừu, Sói, và Chó Chăn Cừu”. Cảnh sát là những con chó chăn cừu, tội phạm là những con sói, và người dân là những con cừu (!). Đại tá Grossman nhấn mạnh rằng đối với một con cừu ngu ngốc, một con chó chăn cừu nhìn như là con sói hơn con cừu, và đó là lý do tại sao chúng (cừu) không thích bạn (chó chăn cừu).
Những kẻ học lạm dụng đều quen với chiến thuật “họ ghét bạn vì bạn bảo vệ họ và chỉ có tôi yêu quý bạn, chỉ có tôi mới bảo vệ bạn” này. Đó là cách kẻ lạm dụng dùng để ép nạn nhân vào thế cô lập, kéo họ khỏi bạn bè và gia đình và gài bẫy họ vào mạng lưới độc hại của kẻ lạm dụng. Lực lượng thực thi pháp luật cũng như vậy, khiến cảnh sát đối đầu với người dân. “Họ không hiểu những gì các anh làm đâu, họ không tôn trọng sự hy sinh của các anh, họ chỉ muốn trốn thoát sau khi phạm tội. Chỉ chúng tôi đứng về phía anh.”
Tôi nghĩ rằng mối quan hệ giữa Sói và Chó Chăn Cừu là một trong những yếu tố quan trọng nhất giải thích tại sao các sĩ quan hành xử như cách họ hành xử. Trong suốt quá trình đào tạo của tôi, tôi được nhắc nhở từng giây rằng những kẻ tội phạm không phải là một phần hợp pháp của cộng đồng của họ, rằng họ là những cá nhân làm việc sai trái và hành động xấu xa ấy là kết quả của tội ác vốn có của họ. Bất kỳ khái niệm nào về sang chấn có hệ thống, sự nghèo đói qua thế hệ, hoặc áp bức từ người da trắng, đều không bao giờ được đề cập hoặc đơn giản là bị bác bỏ. Rốt cuộc, đa số mọi người không ăn cắp, vì vậy, bất cứ ai ăn cắp thì đơn giản là không phải “đa số,” phải không? Đối với chúng tôi, bất kỳ ai phạm tội đều đáng chịu hình phạt mà họ nhận được vì họ đã phá vỡ “khế ước xã hội.” Tuy nhiên, không ai đặt câu hỏi liệu ngược lại, cấu trúc quyền lực ở phía trên họ có tôn trọng bất kỳ loại khế ước nào không.
Hãy hiểu rõ điều này: Cảnh sát là một phần của sự độc quyền bạo lực thuộc về chính phủ, và tất cả các khóa đào tạo của cảnh sát củng cố sự độc quyền này như một nền tảng của công việc cảnh sát, một nguồn vinh dự và niềm tự hào. Nhiều cảnh sát mơ tưởng về việc giết người trong quá trình thi hành nhiệm vụ, được đồng nghiệp hưởng ứng. Một trong những sĩ quan huấn luyện của tôi kể về một lần anh ta bắn và giết một người đàn ông vô gia cư bị bệnh tâm thần đang vung cây gậy lớn. Anh ta khoe khoang rằng anh ấy đã “ngủ như một em bé” đêm đó. Quá trình huấn luyện chính quy dạy cho bạn cách dùng bạo lực một cách hiệu quả và khi nào thì được phép triển khai bạo lực đó một cách hợp pháp, nhưng quá trình “huấn luyện phi chính quy” dạy cho bạn khao khát bạo lực, mở rộng phạm vi bạo lực của bạn mà không bị phát giác, và làm xói mòn lòng trắc ẩn của bạn đối với những người bần cùng để bạn có thể biện minh cho việc dùng bạo lực để trừng trị họ.
CÁCH ĐỂ TRỞ THÀNH MỘT TÊN KHỐN
Một số những hoạt động sau đây là những việc tôi đã trực tiếp tham gia, một số khác là những gì tôi đã chứng kiến hoặc nghe các sĩ quan tự khoe khoang một cách công khai. Tôi biết rất, rất ít trường hợp mà một người cảnh sát đã bị kỷ luật hoặc bị sa thải vì một trong những hoạt động này.
Cảnh sát sẽ nói dối về luật pháp, về những gì là bất hợp pháp, hoặc về những gì họ có thể làm hợp pháp với bạn để thao túng bạn làm những gì họ muốn.
Cảnh sát sẽ nói dối rằng họ cảm thấy lo ngại cho tính mạng mình để biện minh cho việc sử dụng vũ lực sau khi sự việc đã xảy ra.
Cảnh sát sẽ nói dối và nói với bạn rằng họ sẽ lập biên bản cho trường hợp của bạn để bạn ngừng gây phiền toái cho họ.
Cảnh sát sẽ nói dối rằng sự hợp tác của bạn với cảnh sát sẽ giúp bạn được “đánh giá tích cực" trước tòa,” hoặc họ sẽ “nói đỡ cho bạn với công tố viên.” Cảnh sát sẽ không bao giờ giúp bạn trước toà.
Cảnh sát sẽ nói dối về những gì họ thấy và nghe thấy để có cớ xâm nhập vào nhà riêng để tiến hành lục soát một cách bất hợp pháp.
Cảnh sát sẽ nói dối và nói rằng bạn của bạn đã bán đứng bạn, vì vậy bạn cũng nên khai về nó luôn. Điều này gần như không bao giờ đúng.
Cảnh sát sẽ nói dối và nói bạn không bị gặp rắc rối để đưa bạn tới một địa điểm khác để họ tiện bắt giữ bạn hơn.
Cảnh sát sẽ nói dối và nói rằng họ sẽ không bắt giữ bạn nếu bạn sẽ chỉ “thành thật với họ” để họ biết chuyện gì đã thực sự xảy ra.
Cảnh sát sẽ nói dối về khả năng chiếm đoạt tài sản của bạn bè và gia đình bạn để cưỡng chế một lời thú tội.
Cảnh sát sẽ viết những giấy phạt nhảm nhí để họ được ăn lương ngoài giờ khi bạn hầu toà.
Cảnh sát sẽ lục lọi những chỗ chứa hoặc nơi bạn không đồng ý và sau đó tuyên bố rằng chúng đã mở sẵn hoặc có “mùi giống như cần sa.”
Cảnh sát sẽ đe dọa gán cho bạn một tội danh nghiêm trọng hơn mà họ không thể chứng minh để thuyết phục bạn thú nhận tội mà họ thực sự muốn bạn thú nhận.
Cảnh sát sẽ không khoan nhượng đối với các chủng tộc và sắc tộc mà họ không thích và thể hiện sự ưu ái và khoan dung đối với các thành viên trong nhóm màu da của họ.
Cảnh sát sẽ sử dụng các đòn giữ cực kỳ đau đớn với nghi phạm một cách có chủ ý để kích động “sự kháng cự” để họ có thể tiếp tục tấn công nghi phạm.
Một số cảnh sát sẽ cài ma túy và vũ khí trên người bạn, đôi khi để dạy cho bạn một bài học, đôi khi để giải thích vì sao họ giết bạn ở một nơi không ai thấy.
Một số cảnh sát sẽ tấn công bạn để doạ nạt bạn và dọa sẽ bắt giữ bạn nếu bạn nói với bất cứ ai.
Một số không nhỏ cảnh sát sẽ trộm đồ trong nhà hoặc xe của bạn trong quá trình lục soát.
Một số không nhỏ cảnh sát bạo hành người thân trong gia đình và dựa vào địa vị của họ để thoát khỏi trừng phạt.
Một số không nhỏ cảnh sát dựa vào địa vị của họ để lôi kéo, cưỡng bức hoặc ép buộc tình dục từ những người yếu thế.
Nếu bạn không học được gì khác từ bài luận này, tôi muốn bạn xăm điều này trên não bạn mãi mãi: nếu một sĩ quan cảnh sát đang nói với bạn điều gì đó, thì nhiều khả năng đó là lời nói dối với mục tiêu đạt được sự tuân thủ của bạn.
Đừng nói chuyện với cảnh sát và đừng bao giờ tin họ. Đừng cố gắng để trở nên hữu ích với các cảnh sát. Đừng cho rằng họ đang cố bắt người khác thay vì bạn. Đừng cho rằng những gì họ đang làm là “quan trọng,” hay thậm chí là hợp pháp. Đừng bao giờ cho rằng bất kỳ sĩ quan nào đang hành động với tính trung thực.
Ngoài ra, và điều này rất quan trọng, đừng nói chuyện với cảnh sát.
Tôi vừa nhớ ra một bài học khác, đừng nói chuyện với cảnh sát.
Khi điểm lại những ghi chép của mình, tôi nhận thấy rõ một điều:
Đừng
bao
giờ
nói
chuyện
với
bọn
cảnh
sát.
Nói với họ, “Tôi không trả lời câu hỏi,” và hỏi nếu mình có được đi hay chưa; nếu được, đi. Nếu không, hãy nói với họ bạn muốn luật sư của bạn, và dựa theo Tòa Án Tối Cao, họ phải chấm dứt thẩm vấn bạn. Nếu họ không tôn trọng điều này, hãy nộp đơn khiếu nại và ghi lại số huy hiệu cảnh sát.
BỌN KHỐN ĐÓ CÓ BAO GIỜ GIÚP GÌ KHÔNG?
Đọc những điều trên, bạn có thể muốn hỏi liệu cảnh sát có bao giờ làm điều gì tốt không. Và câu trả lời là, chắc chắn, đôi khi. Trên thực tế, hầu hết các sĩ quan mà tôi làm việc cùng đều nghĩ rằng họ thường giúp đỡ những người bất lực và bảo vệ sự an toàn của những người vô tội.
Trong thời gian làm nghề thực thi pháp luật, tôi đã bảo vệ phụ nữ khỏi những kẻ lạm dụng trong gia đình, bắt giữ những kẻ giết người máu lạnh và những kẻ quấy rối trẻ em, và an ủi những gia đình mất con vì tai nạn giao thông và những thảm kịch khác. Tôi đã giúp kết nối những người đang gặp khó khăn trong cộng đồng của tôi với các dịch vụ địa phương cung cấp thực phẩm, chỗ ở và tư vấn. Tôi đã phòng ngừa các tình huống có thể trở nên bạo lực và can rất nhiều người trước khi họ phạm phải sai lầm lớn nhất trong đời. Tôi đã làm việc với nhiều sĩ quan tốt bụng, mua thức ăn cho những người vô gia cư hoặc tỏ ra quan tâm đến cộng đồng của họ.
Nhưng câu hỏi thật sự là: tôi có cần một khẩu súng và sức mạnh càn quét của cảnh sát để giúp người bình thường trong một đêm bình thường không? Câu trả lời là không. Khi tôi làm việc của một cảnh sát ở mức tốt nhất, thật ra tôi đang làm việc của một nhà trị liệu hoặc một nhân viên xã hội ở mức chấp nhận được. Việc tốt của tôi là lắng nghe những người bị hệ thống bỏ rơi và cố gắng kết nối họ với bất kỳ nguồn lực vụn vặt nào mà họ đã bị hệ thống từ chối cung cấp.
Cần lưu ý rằng hơn 90% các cuộc gọi cảnh sát tôi đã xử lý mang tính phản ứng, tức là xuất hiện một quãng thời gian dài sau khi vụ án đã xảy ra. Chúng tôi sẽ đến nơi, lấy lời khai, thu thập bằng chứng (nếu có), nộp biên bản và đi đến hiện trường tiếp theo. Hầu hết các tội “bắt tại chỗ” là chúng tôi đã bắt một người vô hại sở hữu hoặc bán một lượng nhỏ ma túy. Rất, rất hiếm khi chúng tôi ngăn chặn được điều gì đó nguy hiểm đang diễn ra hoặc hoàn toàn ngăn chặn được một vụ án. Lúc gần nhất chúng tội bắt quả tang là khi thấy được nghi can đã chạy trốn khỏi hiện trường vụ án, nhưng rốt cuộc thiệt hại đã xảy ra.
Và hãy xem xét điều này: công việc của một cảnh sát viên đòi hỏi tôi phải đóng vai tư vấn hôn nhân, một chuyên gia khủng hoảng sức khỏe tâm thần, một nhà đàm phán xung đột, một nhân viên xã hội, một người giúp đỡ trẻ em, một chuyên gia an toàn giao thông, một chuyên viên về tấn công tình dục, và lâu lâu, một nhân viên an toàn công cộng được phép sử dụng vũ lực, tất cả chỉ với 1000 giờ đào tạo tại một học viện cảnh sát. Có đúng là người chúng ta gửi để bắt một tên cướp cũng cần phải là người chúng ta gửi để phỏng vấn một nạn nhân bị hiếp dâm và cùng là người thu thập thông tin về một va chạm xe cộ hay không? Một nghề nghiệp (với rất ít đào tạo) có đủ để chăm sóc tất cả cộng đồng cùng một lúc không?
Nói cách khác: tôi được trả lương gấp đôi hầu hết các nhân viên xã hội để thực hiện một phần nhỏ những gì họ có thể làm để giảm thiểu nguyên nhân của tội ác và tuyệt vọng. Tôi có thể đếm rất ít lần khi sự độc quyền bạo lực của chính quyền mà tôi được trao thực sự làm cho công dân của chúng ta an toàn hơn, và ngay cả khi đó, thật khó để nói rằng mạng lưới an sinh xã hội nếu được tài trợ tốt hơn, và vài chục chuyên gia chăm sóc cộng đồng khác đã không ngăn chặn được vấn đề trước khi nó bắt đầu.
Cảnh sát được vũ trang, nhồi sọ (và, tôi dám nói, đã bị sang chấn) không làm cho bạn an toàn hơn; những mạng lưới tương hỗ trong cộng đồng có thể kết nối những người khác với các nguồn lực họ cần để có được cái ăn, cái mặc, chỗ ở sẽ giúp bạn được an toàn hơn. Tôi thực sự muốn nhấn mạnh điều này: mọi cảnh sát trong khu phố của bạn đều đã bị quá trình đào tạo làm hư, , trở nên bạo gan hơn với khả năng miễn tội, và họ có một khẩu súng và khả năng lấy đi mạng sống của bạn với xác suất bị trừng phạt cực thấp. Điều này không làm cho bạn an toàn hơn, ngay cả khi da bạn màu trắng.
LÀM THẾ NÀO ĐỂ GIẢI QUYẾT MỘT VẤN ĐỀ NHƯ VẬY?
Vậy thì chúng ta làm gì đây? Mặc dù tôi là một chuyên gia về chủ nghĩa khốn nạn cảnh sát, tôi không phải là chuyên gia chính sách công cũng không phải là chuyên gia trong việc tổ chức một xã hội hậu cảnh sát. Vì vậy, trước khi tôi đưa ra một số gợi ý, hãy để tôi nói cho bạn biết những điều sẽ không giải quyết vấn đề khốn nạn của cảnh sát:
Tăng cường đào tạo chống định kiến. Một buổi huấn luyện hàng quý hoặc thậm chí hàng tháng đều không có khả năng bù đắp cho sự gắn bó nhiều năm xây dựng trên những sang chấn của lực lượng cảnh sát. Tôi có thể nói với bạn từ kinh nghiệm thực tế rằng chúng tôi không coi trọng điều này., Trong quá trình đào tạo, giám thị cho phép chúng tôi gian lận khi kiểm tra, và sau đó tất cả chúng tôi đều mang chuyện này ra làm trò cười ngoài quán nước.
Luật lệ chặt chẽ hơn. Tôi hy vọng đến lúc này bạn đã hiểu, cảnh sát không tuân thủ luật pháp và sẽ không bắt nhau chịu trách nhiệm trước pháp luật. Luật nghiêm khắc hơn càng cho cảnh sát lý do để né tránh và bảo vệ anh em của mình.
Nhiều chương trình trị an cộng đồng. Đúng, có một hiệu ứng cận biên khi một vài cảnh sát làm quen với các thành viên của cộng đồng, nhưng hãy nhìn vào các cuộc biểu tình năm 2020: trong số những cảnh sát đã phun hơi cay vào các nhà báo có lẽ nhiều người cách đó một tháng đã từng là những viên cảnh sát trường học tốt bụng.
Cảnh sát không bảo vệ và phụng sự người dân, họ bảo vệ và phụng sự hiện trạng, một “xã hội lịch sự,” và tài sản tư nhân. Sử dụng các cơ chế của thực trạng hiện nay sẽ không bao giờ cải cách được sở cảnh sát vì hiện trạng đang dựa vào bạo lực cảnh sát để tồn tại. Chủ nghĩa tư bản phải có một tầng lớp dưới vĩnh viễn để bóc lột lao động rẻ mạt và nó đòi hỏi cảnh sát phải đặt tầng lớp này dưới gót chân.
Thay vì lãng phí thời gian với những điều chỉnh nhỏ, tôi đề nghị bạn tìm hiểu những ý tưởng sau:
Xoá bỏ miễn tội có điều kiện. Các sĩ quan cảnh sát phải chịu trách nhiệm cá nhân đối với tất cả các quyết định mà họ đưa ra khi thi hành nhiệm vụ.
Không tịch thu tài sản dân sự. Bạn có biết rằng mỗi năm, lượng tiền mặt và tài sản mà những công dân như bạn bị mất do cảnh sát tiến hành tịch thu tài sản dân sự không phải giải trình lớn hơn so với tất cả các vụ trộm cộng lại không? Cảnh sát có thể ăn cắp đồ của bạn mà không cần buộc tội bạn và việc này làm cho một số sở cảnh sát rất giàu có.
Phá vỡ sức mạnh của công đoàn cảnh sát. Các công đoàn cảnh sát làm cho việc sa thải các cảnh sát xấu gần như là điều không thể và còn khuyến khích bảo vệ những kẻ này để bảo vệ quyền lực của công đoàn. Công đoàn cảnh sát không phải là công đoàn lao động; sĩ quan cảnh sát là những đặc vụ của nhà nước hùng mạnh, không là công nhân bị bóc lột.
Yêu cầu bảo hiểm cho sơ suất. Các bác sĩ phải trả tiền bảo hiểm trong trường hợp một cuộc phẫu thuật có sự cố, cảnh sát phải làm điều tương tự khi thực hiện một cuộc đột kích hoặc sử dụng vũ lực khác gặp trục trặc. Nếu sự đứng đắn của lòng người không khiến cảnh sát tôn trọng mạng sống của con người, có lẽ đánh vào ví tiền của họ có thể làm được điều đó.
Cắt ngân sách, phi quân sự hóa, và giải giáp cảnh sát. Hàng ngàn sở cảnh sát sở hữu súng dùng trong quân trường, vũ khí cá nhân bọc thép, và những thứ bạn chỉ thấy trong vùng chiến sự. Các sĩ quan cảnh sát có các khoản tài trợ và ngân sách khổng lồ để chi cho súng, đạn, áo giáp và huấn luyện chiến đấu. 99% các cuộc gọi đến cảnh sát không yêu cầu phản hồi có vũ trang, nhưng khi tất cả những gì bạn có là một khẩu súng, mọi vấn đề đều có cảm giác như dịp tập bắn mục tiêu. Các thành phố không an toàn hơn khi những kẻ bắt nạt vô trách nhiệm này có đặc quyền về bạo lực và trang thiết bị để thực hiện đặc quyền đó.
Một ý tưởng cuối cùng: xem xét bãi bỏ cảnh sát.
Tôi biết bạn đang nghĩ gì, “Hả? Chúng ta cần cảnh sát! Họ bảo vệ chúng tôi!” Là một người đã làm điều đó trong gần một thập niên, tôi cần bạn hiểu rằng, nhìn chung, sự bảo vệ của cảnh sát là không đáng kể, và nó xuất hiện tình cờ. Nó là một ảo tưởng được tạo ra bởi hàng thập niên tuyên truyền về cảnh sát được thiết kế ra để đánh lừa, khiến quý vị nghĩ rằng những người đàn ông và phụ nữ dũng cảm này đang kìm hãm những kẻ man rợ.
Tôi đã ám chỉ điều này ở trên: phần lớn các cuộc gọi cho dịch vụ mà tôi đã xử lý là báo cáo trộm cắp, báo cáo cướp giật, cãi vã trong nhà mà chưa leo thang đến mức bạo lực, những bữa tiệc ồn ào, những người vô gia cư lảng vảng, va chạm giao thông, tàng trữ ma túy rất nhỏ, và tranh luận giữa hàng xóm. Chủ yếu là những thăng trầm của cuộc sống trong cộng đồng, với rất ít nguy hiểm. Và, như tôi đã nhắc đến, phần lớn các án mà tôi phải phản ứng (thậm chí là những vụ bạo lực) đã xảy ra rồi; không cần dùng đến quyền được giết người mà không cần chịu trách nhiệm của tôi.
Tôi chủ yếu đóng vai một bên thứ ba “khách quan” với thẩm quyền ghi nhận thiệt hại tài sản, yêu cầu mọi người thư giãn hoặc giải tán, hoặc khuyên can mọi người đừng đánh nhau. Một cố vấn được đào tạo hoặc chuyên gia giải quyết xung đột sẽ hiệu quả gấp mười lần so với người có khẩu súng đeo bên hông tự hỏi liệu có ai cố giết anh ta khi anh ta xuất hiện không. Rất nhiều mô hình cho sự an toàn cộng đồng có thể được tham khảo nếu chúng ta tránh xa ý tưởng rằng cách duy nhất để có an toàn là một người đàn ông với súng trường M4 rình mò khu phố của bạn sẵn sàng ngay lập tức để viết tên và sinh nhật của bạn sau khi bạn bị cướp và đánh đập.
Bạn có thể hỏi, “những tên cướp có vũ trang, bọn xã hội đen, những kẻ buôn bán ma túy, những kẻ giết người hàng loạt thì sao?” Vâng, ở thành phố tôi làm việc, tôi thường xuyên phá vỡ các băng đảng, truy tìm thành viên băng đảng mang súng, và xử lý các vụ giết người. Tôi đã chứng kiến một số điều bi thảm, từ một tên xã hội đen hoàn lương bị bắn vào đầu trào cả não cho đến cậu bé mười lăm tuổi trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay người mẹ đang gào khóc vì một viên đạn của nạn băng đảng. Tôi biết cái giá của bạo lực.
Đây là lúc chúng ta phải có can đảm để hỏi: tại sao những người này cướp? Tại sao họ tham gia các băng đảng? Tại sao họ nghiện ma túy hoặc bán chúng? Nó không phải vì bản chất họ xấu xa. Tôi nhắn gửi đến bạn đây là những kết quả của việc sống trong một hệ thống tư bản đè bẹp con người và từ chối họ cơ hội nhà ở, điều kiện chăm sóc y tế, nhân phẩm, và một tiếng nói trong quản trị nhà nước. Đây là kết quả của chủ nghĩa da trắng thượng đẳng đã đẩy nhiều người ra bên lề, loại trừ họ, không tôn trọng họ, và coi cơ thể của họ là đồ bỏ đi.
Điều quan trọng không kém cần nhớ: những người tàn tật và bị bệnh tâm thần thường bị giết bởi các cảnh sát không được đào tạo để nhận ra và phản ứng với các khuyết tật hoặc khủng hoảng sức khỏe tâm thần. Một số người mà chúng ta hình dung là “những kẻ phạm tội bạo lực” thường là những người phải vật lộn với bệnh tâm thần không được điều trị, thường do những khó khăn kinh tế. Rất thường xuyên, các cảnh sát được gửi đến để “bảo vệ cộng đồng” khiến cuộc khủng hoảng này leo thang và cuối cùng làm bị thương hoặc giết chết người. Cộng đồng của bạn không được an toàn hơn bởi nạn bạo lực cảnh sát; một thành viên ốm yếu trong cộng đồng của bạn đã bị giết vì giết họ thì rẻ hơn là điều trị cho họ. Bạn có cực kỳ tự tin bạn sẽ không bao giờ bị ốm một ngày không?
Hãy vật lộn với điều này trong một phút: nếu tất cả nhu cầu vật chất của ai đó được đáp ứng và tất cả các thành viên trong cộng đồng của họ được có ăn, có mặc, có nhà ở và tôn trọng, tại sao họ cần phải tham gia một băng đảng? Tại sao họ cần phải mạo hiểm mạng sống của họ để bán ma túy hoặc đột nhập vào các tòa nhà? Nếu chăm sóc sức khỏe tâm thần là miễn phí và không bị kỳ thị, bao nhiêu người sẽ được cứu?
Vẫn sẽ có một vài người xấu trên thế giới? Chắc chắn, có lẽ. Những gì mà giải pháp của tôi dành cho họ, bạn vẫn có thể nghi ngờ. Tôi cho bạn biết điều này: tình trạng nghèo qua nhiều thế hệ, bất ổn lương thực, nạn vô gia cư, và hệ thống chăm sóc y tế vì lợi nhuận là tất cả những vấn đề có thể được giải quyết trong cuộc sống của chúng ta bằng cách từ chối cỗ máy xay thịt phi nhân tính của chủ nghĩa tư bản và quyền lực da trắng tự tôn thượng đẳng. Sau khi thực hiện xong, chúng ta có thể làm việc với nhau, với trái tim trong sạch hơn không bị che mờ bởi một hệ thống tham nhũng.
Xoá bỏ cảnh sát liên quan chặt chẽ đến ý tưởng xóa bỏ nhà tù và toàn bộ khái niệm nhà nước toàn quyền, có nghĩa là, tạo ra một xã hội tập trung vào hòa giải và công lý phục hồi thay vì trừng phạt, tạo ra đau đớn và đau khổ - một hệ thống nhìn những người gặp khủng hoảng như con người, không phải quái thú. Những người muốn bãi bỏ cảnh sát thường cũng muốn xóa bỏ các nhà tù, và những câu hỏi tương tự được hỏi: “Những kẻ xấu thì sao? Chúng ta đặt chúng ở đâu?” Tôi đề cập đến điều này bởi vì những người theo lý tưởng bãi bỏ các điều trên không muốn thay thế cảnh sát bằng các nhân viên xã hội có vũ trang hoặc nhà tù bằng các trung tâm giam giữ lỏng lẻo với những chiếc ghế da căng phồng và máy chơi điện tử. Chúng ta đang hình dung một thế giới không được chia thành kẻ tốt và kẻ xấu, mà là một thế giới nơi những người cần được đáp ứng và những người gặp khủng hoảng được chăm sóc chứ không phải bị hạ thấp nhân phẩm.
Tôi không bao giờ diễn đạt được tốt hơn lời nhà hoạt động và tư duy lỗi lạc Angela Y. Davis như sau:
Một cách tiếp cận theo hướng bãi bỏ tìm cách trả lời các câu hỏi như thế này sẽ đòi hỏi chúng ta phải tưởng tượng ra một hệ thống các chiến lược và thể chế thay thế, với mục đích cuối cùng là đưa nhà tù ra khỏi cảnh quan xã hội và ý thức hệ của xã hội chúng ta. Nói cách khác, chúng ta sẽ không tìm kiếm những gì tương tự nhà tù chỉ để thay thế cho nhà tù, chẳng hạn như việc quản thúc tại gia được giám sát bởi vòng đeo tay điện tử. Thay vào đó, khi đặt việc giải phóng tù nhân là chiến lược bao trùm, chúng ta sẽ cố gắng hình dung ra một dải liên tục các giải pháp thay thế cho việc giam cầm - phi quân sự hóa trường học, phục hồi giáo dục ở tất cả các cấp, một hệ thống y tế cung cấp sự chăm sóc về thể chất và tinh thần miễn phí cho tất cả mọi người, và một hệ thống tư pháp dựa trên nền tảng bù đắp và hòa giải thay vì trả thù và báo thù.
(Are Prison Obsolete (Các nhà tù đã lỗi thời chưa?), trang 107)
Tôi không nói với bạn rằng tôi có bản thiết kế cho một thế giới mới tươi đẹp. Điều tôi nói với bạn là hệ thống chúng ta có ngay bây giờ đã hư hỏng không thể sửa chữa và đã đến lúc cần xem xét các cách thức mới chung tay xây dựng làm cộng đồng. Những cách thức mới này cần được đàm phán bởi các thành viên của các cộng đồng đó, đặc biệt là người da đen, người bản địa, người khuyết tật, người vô gia cư và công dân da màu trong lịch sử bị đẩy ra ngoài lề của xã hội. Thay vì để Fox News lấp đầy trí bạn với những cơn ác mộng về các băng đảng gốc Mỹ La-tinh, hãy hỏi cộng đồng gốc Mỹ La-tinh xem họ cần gì để phát triển. Thay vì để các chính trị gia phân biệt chủng tộc khinh miệt những người biểu tình ủng hộ Da Đen, hãy hỏi cộng đồng Đen họ cần những gì để đáp ứng nhu cầu của những người dễ bị tổn thương nhất. Nếu bạn thực sự mong muốn sự an toàn, đừng hỏi những người bị tổn thương phải làm gì cho cộng đồng, hãy hỏi cộng đồng có thể làm gì cho những người dễ bị tổn thương nhất.
MỘT THẾ GIỚI BỚT ĐI TÊN KHỐN HƠN LÀ CÓ THỂ
Nếu bạn chỉ ghi lại được một điều từ bài viết này, tôi hy vọng nó là: đừng nói chuyện với cảnh sát. Nhưng nếu bạn chỉ ghi nhớ hai điều, tôi hy vọng điều thứ hai là bạn có thể hình dung được một thế giới khác, nơi người da đen không vũ trang, người bản địa, người nghèo, người tàn tật và người da màu không thường xuyên bị cảnh sát nã súng. Mọi chuyện có thể khác đi. Vâng, điều này đòi hỏi một bước nhảy vọt của đức tin đặt vào các mô hình cộng đồng có thể bạn cảm thấy lạ lẫm, nhưng tôi hỏi bạn:
Khi bạn thấy người đàn ông đang dần chết trên đường cầu xin được thở, bạn có muốn nhảy ra khỏi thế giới đó không?
Khi bạn nhìn thấy một người mẹ hoặc một cô con gái bị bắn chết khi ngủ trên giường của họ, bạn có muốn nhảy ra khỏi thế giới đó không?
Khi bạn nhìn thấy một cậu bé mười hai tuổi bị hành quyết trong một công viên công cộng vì tội chơi với đồ chơi, Chúa Thánh Thần ơi, bạn có thực sự chỉ đứng đó và nghĩ rằng “Đây là điều bình thường”?
Và với bất kỳ cảnh sát nào làm việc đến lúc này, đây có thực sự là thế giới nơi bạn muốn sống ? Bạn không mệt mỏi với các sang chấn tâm lý sao? Bạn không mệt mỏi vì căn bệnh trong tâm hồn gắn liền với huy hiệu cảnh sát? Bạn có mệt mỏi quay mặt giả lơ khi cộng sự của bạn vi phạm pháp luật? Bạn có thực sự sẵn sàng giết George Floyd tiếp theo, Breonna Taylor tiếp theo, Tamir Rice tiếp theo? Bạn tự tin đến mức nào rằng lần sử dụng vũ lực tiếp theo của bạn sẽ khiến bạn tự hào? Tôi cũng viết điều này cho bạn: những gì đào tạo gây cho chúng ta là sai, việc nó làm con tim chúng ta xa cách với cộng đồng chúng ta là sai, và giả vờ điều này là bình thường là sai.
Bạn này, tôi đã có thể tuyệt nhiên không nghe chuyện này trong phần lớn cuộc đời tôi. Bạn đọc nó bây giờ chưa chắc đã nghe thấy điều này. Nhưng hãy làm cho tôi việc này: chỉ cần nghĩ về nó. Chỉ cần để nó lắng trong tâm trí của bạn trong vài phút. Thử chấp nhận trong một phút. Nhìn quanh bạn và suy nghĩ về thế giới nơi mà bạn muốn sống. Đây có phải là nơi mà một kẻ lạ mặt toàn năng với một khẩu súng bắt cho bạn và hàng xóm của bạn phục tùng bằng nỗi sợ hãi cái chết, hoặc bạn có thể hình dung ra một thế giới ở đó, như một cộng đồng, chúng ta trân trọng những người dễ bị tổn thương nhất, đáp ứng nhu cầu của họ, chữa lành vết thương của họ, tôn vinh phẩm giá của họ, và biến họ thành gia đình thay vì những kẻ lạ tuyệt vọng bên ngoài?
Nếu bạn chỉ lấy ba điều từ bài viết này, tôi hy vọng điều thứ ba là: bạn và cộng đồng của bạn không cần những tên khốn để phát triển.
Translation by Nhan Nguyen, Cookie Duong, Tuan Nguyen.
Copy edits by My Do.
Very make sense