Translated from Washington Post's article Netflix’s intensely popular ‘Squid Game’ is worth the hype — and much deeper than its chilling violence
By Bethonie Butler, on 04-10-2021, 07:00:00
Lưu ý: bài viết bàn về cốt truyện của phim nhưng tránh tiết lộ các tình tiết quan trọng. Tháng trước, khi series “Trò chơi con mực” (Squid Game) mới xuất hiện trên Netflix, cư dân mạng còn tưởng đây là một chương trình truyền hình thực tế mới. May thay, loạt phim rùng rợn siêu bạo lực kể về một nhóm người bị bắt tham gia vào các trò chơi trẻ em chết người này chỉ là hư cấu. Nhưng cũng như thể loại truyền hình thực tế, bộ phim phơi bày lòng dạ con người và cái giá chúng ta sẵn sàng trả cho sự thành công, hay cho sự sống còn như trong phim. Và mọi người không ngừng bàn tán về nó. Trong bộ phim dài 9 tập này, biên kịch kiêm đạo diễn Hwang Dong-hyuk dàn dựng nên câu chuyện về hàng trăm con người nợ nần chồng chất, nhắm mắt đưa chân đăng ký tham gia vào cuộc thi giành giải thưởng tỷ won (khoảng 38 triệu đô). Đơn cử là người chơi Seong Gi-hun (Lee Jung-jae), một người đàn ông ly dị vợ đang sống với mẹ già, ít khi gặp đứa con gái 10 tuổi, và vì mê cờ bạc mà thiếu nợ xã hội đen đến hàng trăm nghìn đô. Sau khi bị một chủ nợ truy đuổi dã man, Gi-hun kí vội một bản hợp đồng mờ ám chỉ để kéo dài thời hạn. Chúng ta thấy được Gi-hun túng quẫn đến nhường nào khi anh đồng ý chơi ddakji/đập giấy cá cược 100 nghìn won (khoảng 84 đô/gần 2 triệu đồng) với một kẻ áo quần bảnh bao lạ mặt. Gi-hun không có tiền nên anh chịu nhận một cái tát cho mỗi lượt chơi thua. Sau nhiều vòng chơi, Gi-hun rời đi với gương mặt bầm dập, 100 nghìn won và một tấm danh thiếp có in nhiều biểu tượng kì lạ, trên đó có số điện thoại để anh liên lạc nếu muốn kiếm thêm tiền. Khi bị buộc đối diện với vô vàn thất bại cá nhân, Gi-hun nhấc máy lên và được cho một địa chỉ. Tại đây, một người đeo mặt nạ lái xe khách đón anh lên xe với những người chơi tiềm năng khác. Khí gây mê bỗng tỏa ra đầy xe, và khi Gi-hun tỉnh dậy, anh đang ở trong một cái nhà kho cùng hàng trăm người khác tại một nơi thần không biết quỷ không hay. Tất cả người chơi đều mặc đồ bộ thể thao hai màu trắng-xanh lá giống nhau, và Gi-hun nhận ra anh là người chơi số 456. Một nhóm người đeo mặt nạ mặc đồ thể thao đỏ xuất hiện; một người lên tiếng giải thích rằng những người chơi sẽ tham gia vào sáu trò chơi: “Ai thắng hết sáu trò sẽ nhận được một khoản tiền mặt giá trị.” Khi vài người chơi tỏ ý phản đối, món nợ kếch xù của họ liền bị công khai. “Mọi người có mặt ở đây đều đang trên bờ vỡ nợ," y dõng dạc nói trong khi màn hình chiếu cảnh người chơi chịu ăn liên hoàn tát chỉ vì một giải thưởng cỏn con. Nhiều người cúi gằm mặt trong nỗi ê chề. Nhưng cái giá cá cược đắt đỏ không được tiết lộ cho đến trò chơi đầu tiên, “Đèn đỏ, đèn xanh," khi những người chơi hãi hùng nhận ra rằng bị loại khỏi cuộc chơi đồng nghĩa với một cái chết dã man. Không ít người thấy hoang mang về tình huống của trò chơi, nhưng đa số vẫn chọn ở lại. Mọi hoạt động của khu phức hợp này đều rất trật tự, từ việc phân phát bữa ăn cho đến mức độ bạo lực tăng dần theo từng vòng. Quá khứ của mỗi người chơi dần hé lộ, “Trò chơi con mực” dần có ý nghĩa hơn là một series giật gân máu me phản địa đàng (dystopian) đơn thuần. Nó khơi lên vô số hệ lụy từ bất bình đẳng, thứ đã gián tiếp kéo mỗi nhân vật vào cuộc chiến sinh tồn này; một thế giới vi mô đầy ám ảnh của đời thực. Từ hôm mở màn (17/9), “Trò chơi con mực” đã trở thành một thông điệp chính trị ở Hàn Quốc. Đồng thời, nó nhanh chóng lọt vào các bảng xếp hạng Top 10 của Netflix Mỹ, trở thành chương trình Hàn Quốc đầu tiên làm được điều này và một hiện tượng toàn cầu nói chung. Theo lời của giám đốc điều hành Netflix Ted Sarandos, nó rất có tiềm năng trở thành series phim gốc được xem nhiều nhất của Netflix. Tức là, xét theo các tính toán số liệu khá bí ẩn của Netflix, “Trò chơi con mực” sẽ có nhiều lượt xem hơn quán quân hiện tại là “Bridgerton” cùng với các chương trình ăn khách khác như “The Queen's Gambit” , “Tiger King”, “Emily in Paris” và mùa 4 của “Money Heist”. “Trò chơi con mực" đã trở thành một cơn sốt meme và Tiktok trên mạng giống như series Tây Ban Nha “Money Heist” (một bộ phim cũng có điểm nhấn đồng phục đỏ và sắp được Hàn Quốc chuyển thể lại). Trong buổi phỏng vấn gần đây với Variety, đạo diễn Hwang cho biết ông cố tình “đơn giản hóa” các trò chơi tàn bạo trong phim để người xem có thể “tập trung vào nhân vật, thay vì chú trọng phân tích luật lệ trò chơi mà bị phân tâm.” “Tôi muốn viết một câu chuyện phúng dụ hoặc ẩn dụ về xã hội tư bản hiện đại, nội dung là một cuộc cạnh tranh khốc liệt, hơi giống với sự cạnh tranh tàn khốc của cuộc sống,” ông chia sẻ. “Nhưng tôi muốn lồng vào nó những nhân vật mà ai trong chúng ta cũng đã từng bắt gặp ngoài đời.” Các nhân vật này lột tả những gì cao quý và thấp hèn nhất của loài người trong cuộc chơi chết chóc, tùy thuộc vào nhã hứng của một thế lực vô định này. Bản chất của người chơi bộc lộ rõ ràng nhất qua cái cách họ tranh đấu chứ không phải qua lý do khiến họ đổ nợ. “Cháu tin tưởng vào những người ở đây không phải là vì cháu có thể,” Gi-hun nói với cô gái trẻ Sae-byeok (vai diễn đầu tay ấn tượng của người mẫu Jung Ho-yeon), một người Bắc Triều Tiên đào tẩu bị ly tán với gia đình. “Cháu tin tưởng là vì cháu buộc phải tin.” Khi xung đột nổ ra giữa các vòng chơi, người chơi bắt đầu miễn cưỡng lập đội. Gi-hun và Sae-byeok tham gia vào một liên minh hờ, trong đó có một ông cụ được biết đến là người chơi số 1 (Oh Yeong-su), có Ali (Anupam Tripathi), một người tị nạn Pakistan bị lừa bóc lột sức lao động, và có người bạn thơ ấu của Gi-hun là Sang-woo (Park Hae-soo), một doanh nhân hết thời luôn khó chịu ra mặt khi được Gi-hun tâng bốc. Trái ngược với mạch truyện cảm động về quá khứ của những người chơi là các manh mối ly kỳ về nhóm người mặc đồ đỏ luôn phải tuân theo quy định nghiêm ngặt che giấu thân phận. Nhân vật Front Man đeo mặt nạ bí ẩn luôn giám sát hoạt động quản lý người chơi của nhóm người này. Thân phận và mục đích của bọn họ cũng như các nhà tài trợ chống lưng họ là một trong những bí ẩn lớn nhất của bộ phim. Như trong cuộc sống, những câu hỏi này không dễ trả lời, hoặc câu trả lời thường rất phũ phàng. Xét theo một vài khía cạnh, nó còn tàn nhẫn hơn cả bản thân các trò chơi.
Người dịch: Vũ Yên
Biên tập: Đông Phong & Bảo Trân
Comments