top of page

Người Da Đen chán ngấy việc phải luôn giải thích về nạn phân biệt chủng tộc rồi

Hàng loạt những vụ giết người Da Đen. Chúng tôi sống trong sự sợ hãi và nỗi lo lắng về tính mạng của mình và người thân.


DeNeen L. Brown, ngày 17 tháng 6, năm 2020


(Adriana Bellet for The Washington Post)


Một bạn học người da trắng gần đây gửi cho tôi một email. Cô ấy nhớ lại rằng vài chục năm trước, tôi có nói chuyện với cô ấy về nạn kỳ thị chủng tộc, khi chúng tôi đều còn là sinh viên.


Chúng tôi rảo bước qua sân trường trong lúc nói chuyện. Có thể tôi đang cố gắng giải thích về nạn kỳ thị chủng tộc có tính thể chế, hoặc kỳ thị chủng tộc và nền văn minh phương Tây, hay nạn kỳ thị chủng tộc và văn học. Cô nói rằng lúc đó cô ấy không tin tôi đâu nhưng cô nhớ cuộc trò chuyện đó.


Tôi chẳng có ký ức gì về buổi hôm đó cả. Nghe như là con người trẻ của tôi – phiên bản còn giải thích sự phân biệt chủng tộc mà không thấy mệt cho người da trắng.


Tôi chẳng biết nên trả lời sao cả.


Giải thích nạn phân biệt chủng tộc mệt mỏi cực kỳ. Thực sự mệt khi phải giải thích cho những người không tin bạn, hay nhìn bạn mà chẳng có cảm xúc gì. Hay tệ hơn nữa là, “Làm sao bạn biết rằng điều đó xảy ra là do chủng tộc của bạn?”


Bạn cố gắng triệu hồi tổ tiên của bạn, những người có thể tiếp cho bạn thêm năng lượng. Nhưng tôi chẳng còn muốn giải thích nữa.


Người Da Đen hiện đang sống trong đau đớn. Mỗi buổi sáng chúng tôi thức dậy để nghe thêm một câu chuyện về một người đàn ông hay thanh niên Da Đen khác bị giết. Một phụ nữ Da Đen bị giết. Một phụ nữ Da Đen bị cảnh sát tấn công.


Và chúng tôi nghĩ về những phụ nữ nô lệ Da Đen bị cưỡng hiếp, và bị hiếp tùy theo ý thích của những người chủ da trắng. Họ chẳng có quyền hạn gì để bảo vệ mình.


Chúng tôi xem đoạn ghi hình một phụ nữ Da Đen biểu tình ở Indiana. Một sĩ quan cảnh sát chặn cô lại, nắm lấy cánh tay của cô và sau đó là ngực của cô. Cô phản ứng lại theo bản năng. Cô giằng ra. Hắn xô cô xuống đất, và ngồi lên cô ấy.


Chúng tôi xem những đoạn video ghi cảnh cảnh sát tấn công những thanh niên người Da Đen. Đôi khi, chúng ghi lại cảnh chết chóc. Chúng tôi thấy George Floyd cầu xin cho mạng sống của mình. Chúng tôi nhìn thấy anh chết dần đi. Chúng tôi chứng kiến Eric Garner nài nỉ tha mạng cho anh. “Tôi không thở được.” Chúng tôi thấy Philando Castile đang tìm cách đưa cảnh sát xem giấy phép mang vũ khí ngầm. Cảnh sát bắn chết anh trong lúc bạn gái của anh đang quay trực tiếp lên Facebook và cô con gái bé bỏng chứng kiến chuyện này từ băng ghế sau. Tamir Rice, 12 tuổi, đang chơi với khẩu súng đồ chơi trong một công viên, bị giết trong chốc lát.


Chúng tôi thấy Laquan McDonald rảo bước trên một con đường ở Chicago. Vài giây sau đó, cảnh sát bắn anh 16 phát.


Anh xoay một vòng. Và ngã xuống.


Anh ngã xuống.

Anh ngã xuống.

Anh ngã xuống.


Và chúng tôi cũng ngã xuống cùng với anh.


Đôi khi, những đoạn video này ghi lại cảnh bắt giữ những thanh niên da đen và họ hỏi “Tại sao lại làm điều này với tôi? Vì tôi là người Da Đen à?”


Ở Tulsa, chúng tôi thấy hai thanh niên trẻ người Da Đen đi trên một con phố yên tĩnh – đương nhiên họ có thể làm điều này trong một mùa hè ở một đất nước “tự do” – thì bị cảnh sát ghì xuống đất và lục soát họ. “Tại sao ông lại đụng đến tôi như thế?” một người la lên khi cảnh sát sờ gần túi quần trước. Sau đó viên cảnh sát mở khóa còng tay và nói rằng anh ấy có thể đi.


Những viên cảnh sát đó đã cướp đi sự tự do của chàng thanh niên đó. Sự nhục nhã vì bị bắt giữ hủy diệt đi sự ngây thơ.


Tuần trước, tôi xem tin tức về vụ hai thanh niên trẻ người Da Đen chết trong tư thế treo cổ trên cây ở California. Không, tôi nghĩ. Không thể nào được. Tôi tìm trên The Post để xem nó có thật không. Nó là thật.


Điều này làm tôi sợ. Tôi khóc.


Tôi nghĩ về đứa con của tôi, 6 foot 2 (1m88), một con mọt sách thích làm toán, có bằng kỹ sư và duy trì một học bổng toàn phần. Khi nó đang đi thực tập ở một công ty kỹ thuật ở bang Washington, một người đàn ông da trắng đuổi nó chạy xuyên qua cái thị trấn. Người đàn ông đó hét lên, “Mày không có thuộc về nơi này.” Đứa con của tôi chạy vào một nhà hàng Ý để lánh nạn.


Nó kể với tôi vài tuần sau đó khi tôi đến thăm nó. Tôi thề là tôi bị đứng tim khi đó. Tôi gắng giữ bình tình. Nó hỏi là nó đã lên làm gì lúc đó.


“Con có nên cố gắng phản ứng lại để bảo vệ mình?” nó hỏi.


“Không,” tôi trả lời. “Con đã làm đúng khi đã tìm chỗ trú thân ở một nhà hàng. Bởi vì nếu con có đánh hắn, người ta sẽ gọi cảnh sát và họ sẽ tấn công con.”


Bất cứ khi nào có chuyện gì xảy ra trên tin tức, tôi gọi hỏi thăm nó. Hoặc tôi gửi nó một tin nhắn. Nó nói là nó ổn.


Nhưng có thật là nó ổn không? Nó là một đứa thích chạy nhảy ở ngoài và chơi bóng rổ. Nó cũng đang cố gắng sống sót trong một cơn đại dịch. Tôi hỏi là nó có mang một cái khẩu trang mà không làm người khác sợ không. Im lặng.


Tôi hỏi là nó có lái xe nhiều không. Không lái xe nhiều như trước. Bà của nó mất đi để lại một chiếc Lexus mới cáu. Liệu rằng cảnh sát có chặn nó lại vì hắn nghĩ là đứa trẻ này không xứng với chiếc xe đó?


Tôi cầu nguyện cho nó mỗi đêm và mỗi sáng và mỗi chiều và và giữa mỗi câu chữ mà tôi viết.


Nạn kỳ thị chủng tộc đã làm người Da Đen kiệt sức.


Vì vậy tôi chẳng biết phải trả lời thế nào với bức thư ngắn về kỳ thị chủng tộc từ người bạn học da trắng. Bạn sẽ nói gì?


Translated by Nhan Nguyen.

Yorumlar


bottom of page