top of page

Ý kiến: Cảnh sát cũng đang bạo loạn. Chúng ta cần nói về điều này

Đây là một cuộc tấn công vào xã hội dân sự và trách nhiệm dân chủ.


By Jamelle Bouie, June 5th, 2020





Nếu chúng ta sẽ nói về những người biểu tình bạo loạn, thì chúng ta cũng cần nói về cảnh sát gây bạo loạn. Không, họ không phá hủy tài sản. Nhưng rõ ràng từ tin tức cũng như vô số video được quay bởi những người biểu tình và người ngoài cuộc, nhiều cảnh sát đang sử dụng bạo lực bừa bãi chống lại mọi người - chống lại bất cứ ai, kể cả phần lớn những người biểu tình ôn hòa, đang ở trên đường phố.


Cảnh sát chống bạo động đã điều khiển các phương tiện vào đám đông, gây hồi tưởng vụ tấn công [từ một người tin vào white supremacy] đã giết chết Heather Heyer ở Charlottesville, Va., Vào năm 2017. Họ đã bao vây một chiếc ô tô, đập vỡ cửa sổ, bắn súng điện vào những người trong xe và kéo lê họ xuống đất. Mặc trang phục bán quân sự, họ đã tấn công những già yếu ngoài cuộc, bắn tia cay vào những người biểu tình ôn hoà và bắn những viên đạn cao su trực tiếp vào các phóng viên, gây thương tích nghiêm trọng. Ở Austin, Texas, một người đàn ông 20 tuổi đã tâm vào tình trạng nguy kịch sau khi bị bắn vào đầu với loạt đạn "khó gây giết người hơn." Trên khắp đất nước, cảnh sát chống bạo động đang sử dụng hơi cay với số lượng đủ cao để đe dọa sức khỏe và sự an toàn của người biểu tình, đặc biệt là ngay giữa đại dịch liên quan đến bệnh hô hấp.


Rối loạn không dừng vì những hành động đó. Tất cả mọi yếu tố, từ tư thế quân phiệt đến các cuộc tấn công, sẽ gây phẫn nộ và kích động người biểu tình hơn là để làm dịu tình hình và mang lại trật tự trên đường phố. Trên thực tế, cảnh sát chống bạo động đã làm nhiều việc để gây bất ổn và gây mất ổn định tình hình y chang như những người chịu trách nhiệm cho các tòa nhà bị hư hại và đốt xe. Nhưng nơi mà những người biểu tình bạo loạn sẽ chắc chắn phải chiệu trách nhiệm cho sự hủy diệt và bạo lực, cảnh sát chống bạo động có sự hợp lực bao che của chính phủ.


Nói cách khác, những gì chúng tôi nhìn thấy từ cảnh sát gây bạo loạn là một sự khẳng định quyền lực và sự trừng phạt. Trước sự giận dữ hàng loạt đối với sự tàn bạo của cảnh sát, họ xem như đã phản hồi với câu hỏi "Thế thì sao?" Trước nhu cầu thay đổi và cải cách - nói tóm lại, trước trách nhiệm đối với chính công chúng mà họ phải phục vụ - Họ đã xô đi những người đồng nghiệp hoà giải hơn để nói chữ "Không." Trong trường hợp nào, nếu chúng ta muốn hiểu những hành vi bạo lực trong hai tuần qua, chúng ta không thể coi nó là một vụ nổ lữa ngẫu nhiên, chúng ta phải xem nó là một cuộc tấn công vào xã hội dân sự và trách nhiệm dân chủ, bắt nguồn từ một cuộc tranh cãi về việc ai có quyền bắt cảnh sát chịu trách nhiệm.


Người Mỹ gốc Phi chưa bao giờ có bất kỳ ảo tưởng nào về việc cảnh sát phục vụ ai. James Baldwin đã viết trong bài luận năm 1960 về sự bất mãn và bất ổn ở Harlem, rằng cảnh sát "là tượng trưng cho bộ mặt của thế giới da trắng, và ý định thực sự của thế giới đó chỉ đơn giản là vì lợi nhuận bỉ ổi và tiện nghi của họ, để giữ người da đen tiếp tục bị giam cầm." Đây không phải là vì mọi cá nhân trong đội ngũ cảnh sát là người xấu, nhưng bởi vì mỗi người cảnh sát tách biệt từ cộng đồng da đen trong lịch sử và văn hóa. "Không có ai trong số các lính dưới của ủy viên cảnh sát, ho dù họ có ý chí tốt nhất trên thế giới, có bất kỳ thấu hiểu nào về cuộc sống của những người mà họ vênh váo đi tuần kiểm soát trong đôi hay ba."


Quay trở lại đầu thế kỷ 20, trong thời kỳ cải cách tiến bộ đầu tiên của nước Mỹ, như nhà sử học Khalil Gibran Muhammad đã trở lại thăm trong cuốn sách "The The Condemnation of Blackness: Race, Crime, and the Making of Modern Urban America," và chúng ta sẽ tìm thấy Các nhà hoạt động chính trị mô tả cách các cảnh sát đã thoái thác trách nhiệm của họ trong việc phân phát dịch vụ và sự bảo vệ không thiên vị màu da, dẫn đến một bài học khốn nạn cho thanh thiếu niên: bắt giữ hàng loạt người da đen bị tấn công bởi đám đông da trắng.


Cảnh sát có mặt khắp nơi trong các khu dân cư người Mỹ gốc Phi ở khu vực đô thị phía Bắc, nhưng họ không ở đó để bảo vệ cư dân da đen nhưng để thi hành trật tự chủng tộc, cho dù nếu thi hành đó dẫn đến rối loạn thật sự trên đường phố. Ví dụ, sau hậu quả của cuộc bạo loạn ở Philadelphia năm 1918, một nhà lãnh đạo da đen đã phàn nàn, "Gần như ở mọi khu vực của thành phố này, những người da đen ôn hoà và tuân luật pháp và sỡ hữu nhà cửa đã bị tấn công bởi bọn du côn vô trách nhiệm, tài sản của họ bị hư hại và bị phá hủy, trong khi cảnh sát dường như bất lực trong việc bảo vệ."


Nếu chúng ta đang cố gắng để hiểu chức năng của cảnh sát trong xã hội Mỹ, thì ngay cả một cái nhìn lướt qua về lịch sử của tổ chức này, chúng ta sẽ thấy là nó có được vận dụng để kiểm soát xã hội. Và đặc biệt, màu da đen, nhà sử học Nikhil Pal Singh lập luận, "là một trạng thái đòi hỏi phải có sự giám sát thường trực, và nếu cần, sự thống trị trực tiếp."


Câu trả lời đơn giản nhất cho câu hỏi "Tại sao Lực lượng cảnh sát Mỹ khôn hành động như thể họ cũng có trách nhiệm với người Mỹ da đen?" là bởi họ chưa được vận hành với ý định đó. Và nếu cảnh sát dường như từ chối trách nhiệm giải trình hoàn toàn, tôi nghĩ nó phản ánh sự thật là cái chính thể đòi hỏi trách nhiệm đó giờ cũng trong danh sách những nhóm mà cảnh sát đã được giao nhiệm vụ kiểm soát. Chính thể đó và các nhà lãnh đạo của nó chỉ đơn giản sẽ bị từ chối tư cách là người nắm quyền chính đáng đối với việc thực thi pháp luật, đặc biệt khi họ yêu cầu sự kiềm chế từ cảnh sát.


Một Sở cảnh sát New York làm việc nhiệt tình với các thị trưởng Cộng hòa Rudy Giuliani và Michael Bloomberg - những thị trưởng đã tìm thấy sự hỗ trợ cốt lõi của họ trong số những cư dân da trắng của thành phố - sau đó đã từ chối chính quyền của Bill de Blasio, một thành viên đảng Dân Chủ được ủng hộ của người da đen và người gốc Latin, người đã nhấn mạnh cải cách cảnh sát khi ông là một ứng cử viên. Hoặc so sánh sự khinh miệt đối với Tổng thống Barack Obama từ các đại diện của cơ quan thực thi pháp luật với tư thế gần như tôn thờ của họ đối với Tổng thống Trump.


Vâng, một số điều này phản ánh chính trị đảng phái - bản chất của cơ quan cảnh sát là có nhiều người hành nghề sẽ có xu hướng bảo thủ hơn nhiều cơ quan khác - nhưng tôi nghĩ điều đó cũng bị ảnh hưởng bởi quan niệm là cả Obama và những người ông bổ nhiệm, như Eric Holder hay Loretta Lynch, không có quyền chỉ trích họ hoặc đòi hỏi trách nhiệm.


Nếu đó là điều gây ra năng nổ ở chỗ làm, thì chúng ta không nên ngạc nhiên khi cảnh sát đa phần phản ứng với sự tức giận và khinh miệt khi chúng ta thay đổi từ họ. Chúng ta cũng không nên ngạc nhiên khi họ sẵn sàng đi theo sự dẫn dắt của một nhân vật như Trump, người đã kích động lực lượng cảnh sát Mỹ để thậm chí còn bạo lực hơn với những người biểu tình (đó là chưa dẫn lời khen ngợi trước đây của ông ta về việc cảnh sát lạm dụng quyền lực).


Trump từ chối một cách rõ ràng tính hợp pháp trong việc tham gia chính trị của những người nào không có da trắng, đã bắt đầu sự nghiệp chính trị của mình bằng yêu cầu kiểm soát chủng tộc ngày càng lớn hơn đối với người Hồi giáo và người nhập cư gốc Latin. Ngay cả khi không gồng vào tư thế cứng rắn của mình, Trump là hiện thân của trật tự chính trị và xã hội mà cảnh sát thường được gọi để bảo vệ.


Tất cả điều này là để nói rằng các cuộc đụng độ hàng đêm giữa người biểu tình và cảnh sát, ở một mức độ nào đó, là một mô hình nhỏ của những tranh chấp đang làm náo loạn quốc gia này; áp lực và xung đột của một quốc gia đang đa dạng hóa; cuộc đấu tranh để thoát khỏi một quá khứ tách biệt cho một tương lai toàn diện hơn; và cuộc chiến không ngừng của chúng ta về vấn đề ai đáng được có quyền - ai có thể đóng vai trò là thành viên đầy đủ và bình đẳng của xã hội này - và ai không.

Comments


bottom of page